Phương Bách Xuyên  đến đây thì  nhịn  nữa: "Triệu Sứ,  đừng  mà vô lý như , gặp ai cũng gọi là thanh niên. Sao nào? Bây giờ tư tưởng của   hơn năm mươi tuổi, sắp xuống mồ  ?"
Triệu Sứ lạnh lùng cảnh cáo  : "Cậu đừng  xen !"
Ván thứ hai, Triệu Sứ thật sự rút trúng một đội với Tống Hứa Nghiễn.
Cô kinh ngạc,  hiểu vì  duyên phận của nam nữ chính   cắt đứt, còn cắt đứt ở chỗ cô.
Vì quá kinh ngạc cho nên cô cũng  để ý đến nụ  nơi đáy mắt của Tống Hứa Nghiễn bên cạnh, chỉ  thấy   thì thầm: "Triệu Sứ,   em  còn gì để  nữa  chứ?"
Giọng  đó vang lên bên tai Triệu Sứ khiến cô  khỏi rùng , như thể đang : Triệu Sứ, em c.h.ế.t chắc !
"Cái đó..." Triệu Sứ sợ hãi hỏi: “  thể xin  trọng tài một   ,  nghi ngờ     gian lận,  giám sát một chút!"
Tống Hứa Nghiễn gằn từng chữ một : "Không, !"
Triệu Sứ cảm thấy lúc   như con cá   thớt, mặc   tùy ý g.i.ế.c chóc nấu nướng.
Cô nhẹ nhàng cắn một đầu bánh quy,  đôi mắt như  như  ở đối diện, trong lòng thầm nghĩ,  thể nào chứ? Vừa nãy   đối với Hạ Đường còn gò bó như ,  thể nào  thoải mái với cô .
Có lẽ   chỉ dọa cô thôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-162-a.html.]
Triệu Sứ còn đang tự an ủi  thì   thấy tiếng bánh quy  cắn đứt.
Khoảng cách giữa hai  gần đến mức  thể  thấy tiếng thở của đối
phương, Tống Hứa Nghiễn thấy Triệu Sứ từ đầu đến cuối vẫn luôn cụp mắt,  vẻ như cô căng thẳng quá , hàng mi dài và dày của cô cũng rung lên như cánh bướm.
Anh  cảm thấy  buồn ,   sợ đến mức  chứ?
 khi  thấy cô  ngừng run rẩy, tim của   cũng run lên theo. Anh   hiểu nổi suy nghĩ của , chỉ  thể theo bản năng mà tiến  gần đôi môi ướt át  hơn một chút,   gần thêm một chút nữa.
Chờ đến khi  dán lên đôi môi mềm mại căng mọng , nhịp tim của   mới bình tĩnh . Tống Hứa Nghiễn cảm thấy như  một chiếc lông vũ khẽ quét qua trái tim  , khiến   ngứa ngáy nhưng   gãi .
Tống Hứa Nghiễn nhắm mắt ,  tự chủ  mà  cắn mút lên đôi môi cô, thế nhưng cuối cùng  cắn hụt.
Anh   bực bội mở mắt   Triệu Sứ, chỉ thấy  đối diện sắc mặt đỏ bừng, hai mắt đang mở to  . Đôi mắt như nai tơ phủ một lớp sương mù,  mặt hiện rõ vẻ hoảng loạn sợ hãi, giống như  bắt nạt nhưng  dám phản kháng.
Anh   khỏi mềm lòng, đè nén suy nghĩ mãnh liệt trong lòng xuống.
Cuộc thi kết thúc,   so sánh độ dài bánh que của . Bởi vì   kinh nghiệm từ  , cho nên   bọn họ  thoải mái hơn nhiều, mỗi thanh bánh que đều ngắn  ở các mức độ khác . Đợi đến lượt đội của Triệu Sứ, những  khác mới phát hiện  hai tay họ trống trơn,   gì cả.
"Bánh que của hai  ?" Đường Mai hỏi.
Não Triệu Sứ đột nhiên đơ .