Cô cảm thán : "Lặng lẽ hôn  ở hậu trường,  mặt  thể thầy cô và sinh viên trong trường, đây là tình tiết phim thần tượng lãng mạn gì  chứ!  tại   xảy  với nữ chính và nam phụ?"
Nói  Triệu Sứ  , nước mắt rơi lã chã  bát cơm, Lục Cảnh Dương lập tức lấy khăn giấy  lau cho cô.
"Được ,  ,  nữa thì mắt sẽ thành quả óc chó mất, mí mắt cũng  mở   nữa ." Lục Cảnh Dương nhẹ nhàng an ủi cô: "Bọn họ yêu  thôi mà, cũng   là trời sập , đúng ?"
"Sắp ." Triệu Sứ nức nở : "Tuyến tình cảm của nhân vật chính  sụp đổ, thế giới  cũng sẽ sớm sụp đổ theo thôi, em cũng  về ."
Tay Lục Cảnh Dương khựng , ánh mắt lập tức tối sầm: "Em  về?"
" , nhiệm vụ  thất bại ! Không về thì ở  đây  gì?"
" em  ở đây hơn ba năm , cứ thế mà , trong lòng em sẽ  luyến tiếc ?"
"Ừm, nhiệm vụ   kéo dài hơn ba năm ..." Triệu Sứ cảm thán một câu, ngay  đó cô  : "Hơn ba năm cứ như  mà lãng phí !"
Cái chính là cô   vấn đề  ở , càng tức hơn!
"Theo em thấy thì ba năm  chỉ là lãng phí thời gian thôi ? Những  bạn, những  em gặp  ở đây, đối với em mà  chẳng  ý nghĩa gì cả?" Lục Cảnh Dương hỏi.
"Cũng  hẳn nhưng..." Tâm trạng của Triệu Sứ dần bình tĩnh : "Thiên hạ   bữa tiệc nào mà  tàn, em cũng   thôi."
"Thiên hạ   bữa tiệc nào  tàn..." Lục Cảnh Dương khẽ lẩm bẩm câu  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-187-a.html.]
Anh nhớ , lúc đó cô cũng   với  như .
Anh cố gắng giữ cô , lúc đó cô   gì? Ồ, cô  sử dụng một đạo cụ kỹ năng cưỡng chế thoát .
Ánh mắt Lục Cảnh Dương tối sầm xuống: "Vậy bây giờ em định  như thế nào?"
Triệu Sứ đáp: "Tất nhiên là để hệ thống mở cửa thời   rời , thế nhưng bây giờ em  liên lạc  với nó,   nó c.h.ế.t ở  ."
"Nếu mãi vẫn  liên lạc ... Em sẽ sử dụng đạo cụ kỹ năng cưỡng chế thoát  khỏi thế giới tiểu thuyết?" Giờ phút  Lục Cảnh Dương dường như  thể  thấy tiếng tim  đập liên hồi như trống.
"Nếu  liên lạc ,  mắt em vẫn sẽ ở  đây, đạo cụ kỹ năng chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp thôi." Triệu Sứ chua chát : "Vì nó quá đắt, bây giờ em  mua nổi."
Năm đó cô  tiết kiệm   nhiều tiền nhưng cũng chỉ đủ để cô mua một đạo cụ, bây giờ với  tiền ít ỏi của cô, gọi vài cuộc điện thoại cho hệ thống là gần như hết sạch.
Không mua nổi ? Lục Cảnh Dương  xong,  khỏi nhếch miệng.
Vậy thì quá !
*
Trên đường từ căn hộ trở về, Triệu Sứ vẫn luôn nghĩ về những lời Lục Cảnh Dương .
Anh  nếu tuyến chính  sụp đổ thì  thể nào cứu vãn  nữa,  khuyên cô hãy coi  thời gian còn   như một chuyến du lịch, từ bỏ nhiệm vụ nữ phụ, tùy ý tận hưởng, như  cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn.