Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
"Em  đến nhưng em sẽ bảo  mang quà đến cho ." Triệu Sứ  : "Chúc  sinh nhật vui vẻ  nhé, Tống Hứa Nghiễn."
Người  vẫn luôn  niềm vui, nỗi buồn của mỗi  là  giống , khi Tống Hứa Nghiễn buồn bã vì câu trả lời của cô thì trong lòng Triệu Sứ chỉ nghĩ đến tối nay về nhà ăn gì.
Nửa tiếng đầu   xe, trong đầu Triệu Sứ  là tên các món ăn. Lục Cảnh Dương  bên cạnh, cảm thấy  như đang ở trong bữa tiệc quốc yến của Mãn Hán  tịch.
"Tiểu Sứ..." Cuối cùng Lục Cảnh Dương cũng  nhịn  nữa, khéo léo hỏi cô: "Bây giờ em đang đói lắm ? Nếu đói thì   thể đưa em  ăn ."
"Không đói, về nhà luôn ." Triệu Sứ còn thấy lạ vì  Lục Cảnh Dương  hỏi như ,  đó mới chợt nhớ  là   thể   tiếng lòng của . Cô  khỏi phản đối: "Rốt cuộc tại     như thế  chứ, em giống như đang khỏa   mặt  ."
Lời  của Triệu Sứ khiến mặt Lục Cảnh Dương đỏ bừng lên,  khẽ ho một tiếng: "Đừng  bậy,   dùng phép ẩn dụ như ."
"Không  ? Em thấy cũng gần giống mà, tiếng lòng là một thứ  riêng tư! Anh nghĩ xem, nếu  khác  thể   tiếng lòng của  bất cứ lúc nào,  lời  hành động của  đều  trong lòng bàn tay của  khác, như   đáng sợ ?"
"Không  bất cứ lúc nào cũng  , chúng   giới hạn  cách, hơn nữa  cũng  hiểu rõ em." Lục Cảnh Dương vẫn luôn cảm thấy   hề hiểu Triệu Sứ. Cô   nhiều suy nghĩ mà   thể nào nắm bắt .
"Ừm, may mà  giới hạn  cách, nếu  thì khả năng  của    biến thái ."
Triệu Sứ đột nhiên nhớ  rằng  đó cũng  từng  một  sử dụng kỹ năng  với ,  đó   giới hạn phạm vi, điều kiện kích hoạt là   thẳng  mắt  , ngay cả khi chỉ là   qua video call, còn đáng sợ hơn cả Medusa.
Triệu Sứ nghĩ đến  đó,  khỏi rùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-195-a.html.]
Lục Cảnh Dương   suy nghĩ của cô, hai tay vô thức nắm chặt vô lăng, cố gắng giữ cho giọng  bình tĩnh: "Nghĩ đến ai ?"
"Ừm..." Trong đầu Triệu Sứ hiện lên hình ảnh một thiếu niên  làn da trắng bệch như tượng thạch cao, cô khẽ : "Một  quen từ  lâu  đây."
"Gặp ở ? Trong thế giới tiểu thuyết ?"
"Ừm,  đầu tiên em   nhiệm vụ công lược,   là mục tiêu nhiệm vụ của em."
Chính nhiệm vụ công lược  đó  khiến Triệu Sứ gặp  thất bại lớn nhất trong con đường sự nghiệp của , cũng khiến cô   tránh xa loại nhiệm vụ .
"Anh  tên gì?" Lục Cảnh Dương dò hỏi: "Em... còn nhớ ?"
Triệu Sứ nhẹ nhàng : "Cảnh Châu."
Chiếc xe phóng nhanh  đường cao tốc, cây cối hai bên đường lùi nhanh về phía . Một  nữa  thấy tên   thốt  từ miệng Triệu Sứ, Lục Cảnh Dương  cảm giác như  cách một kiếp .
"Trong lòng em,   là  như thế nào?"
Triệu Sứ suy nghĩ  lâu, một lúc  mới : "Ngoại hình trông  vẻ đáng thương, giống như một chú chó hoang, cần  nhặt về nuôi."
"Thực tế thì ?"