Lục Cảnh Dương  bếp rót cho Triệu Sứ một cốc nước ấm, lúc   thì  thấy cảnh tượng . Anh đặt cốc nước xuống bàn một cách thô bạo, cốc va chạm với mặt bàn phát  một tiếng "Bốp", âm thanh đặc biệt lớn, Phương Bách Xuyên giật   đầu  . Sau khi phát hiện   chuyện gì,    tiếp tục lay.
Ngay  đó, cốc nước rơi xuống đất, Phương Bách Xuyên   đầu  , một lúc ,   tiến  gần Triệu Sứ, nhỏ giọng hỏi: "Lục Cảnh Dương  Parkinson ? Chúng   nên đưa   đến bệnh viện khám ?"
Lục Cảnh Dương lạnh mặt  tới, kéo Triệu Sứ  khỏi hai tay Phương Bách Xuyên.
Phương Bách Xuyên tỏ vẻ uất ức : “Hai  các  chỉ giỏi ức h.i.ế.p  thôi!”
Nói xong liền rời .
Sau đó, khi chỉ còn  hai  Triệu Sứ và Lục Cảnh Dương, Lục Cảnh Dương  nhịn  nữa, thử đưa  ý kiến với Triệu Sứ.
"Anh thấy em nên giữ  cách với Phương Bách Xuyên một chút thì hơn, lỡ như  nữ sinh  theo đuổi Phương Bách Xuyên,  thấy em như  thì   dám tiến lên."
"Sẽ  , tình hình của em   đều , trong mắt   em chỉ thích Tống Hứa Nghiễn mà thôi."
" bây giờ em   còn thích   nữa ."
"Thì   cũng sẽ nghĩ là em còn tình cảm, dù  thì những chiến tích của em cũng  truyền bá rộng rãi như , đúng ?"
Lục Cảnh Dương  vui,   tiếp,  chuyển sang một chủ đề khác: "Chiều thứ ba   buổi tập bóng rổ, em   đến xem ?"
Triệu Sứ nhớ  lịch học của , thấy  thời gian rảnh, liền đồng ý: "Được, em sẽ đến xem, cổ vũ cho ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-208-b.html.]
Chiều hôm đó, Triệu Sứ cố tình lấy từ trong tủ  một chiếc khăn mặt mới tinh,  đó đến cửa hàng tạp hóa mua hai chai nước, chuẩn  đầy đủ  mới  đến sân bóng rổ.
Cô tưởng chỉ  Lục Cảnh Dương tập luyện,  ngờ Tống Hứa Nghiễn và Hạ Diêu cũng ở đó, thậm chí còn  Hạ Thanh Thanh.
Triệu Sứ  khỏi khâm phục sự kiên trì của Hạ Thanh Thanh, đến bây giờ vẫn  từ bỏ Tống Hứa Nghiễn, giống hệt cô năm xưa.
Giữa giờ tập, Lục Cảnh Dương đến chỗ Triệu Sứ lấy nước, tiện thể nhờ cô lau mồ hôi cho .
Triệu Sứ  quen tay, lau mồ hôi  trôi chảy. Từ mặt lau đến cổ, còn lau cả cánh tay cho .
Khoảnh khắc cô lau đến lòng bàn tay, Tống Hứa Nghiễn   yên  nữa,  tới giật lấy khăn mặt của cô, cáu kỉnh : "Triệu Sứ, em đang  gì ?"
Triệu Sứ ngây ngốc : "Đang lau mồ hôi mà."
Anh   mù ? Không  thấy ?
"Có ai lau mồ hôi như em  hả?!"
"Cái  gọi là tỉ mỉ! Em lau  hơn  khác nhiều, đúng ?" Triệu Sứ hất cằm về phía Lục Cảnh Dương.
Lục Cảnh Dương cúi đầu  cô, đôi mắt vốn lạnh lùng giờ đây  chứa đựng một thứ tình cảm   nên lời, "Ừ" một tiếng.
Hai  ngang nhiên   mặt   "Liếc mắt đưa tình", Tống Hứa Nghiễn tức giận hỏi: "Bây giờ hai  rốt cuộc là quan hệ gì?"
Lục Cảnh Dương  đầu  Tống Hứa Nghiễn, giọng  trong trẻo vang lên: " thích Tiểu Sứ, đang theo đuổi cô ."