"Vậy bây giờ thì ?" Tống Hứa Nghiễn hỏi ngược : "Bây giờ   nữa?"
"Bây giờ cũng ."
Bây giờ vẫn   trai,   trai thì    thể trở thành hot boy của trường  chứ?
"Vậy tại  em   thích nữa?"
"Bởi vì em  thực dụng, hy vọng  bỏ  thì  thấy  hồi báo nhưng bây giờ   hồi báo . Cho nên em cảm thấy  nên thích bản  hơn một chút."
Chuyện mà Triệu Sứ để bụng nhất chính là,   nhiều chuyện mất mặt như  nhưng   nhận  tiền lương. Cô cho rằng   phát điên  là   tố chất .
Tống Hứa Nghiễn khẽ lẩm bẩm: "Cần hồi báo ?"
"Ừm,  những   việc  cầu hồi báo, nhưng em thì cần." Triệu Sứ khẳng định.
"Nếu... Bây giờ  bù đắp cho em thì ?"
"Hả?"
"Ý  là..." Tống Hứa Nghiễn  chằm chằm  mặt Triệu Sứ, giọng  trầm thấp: "Bây giờ   thể bù đắp hồi báo cho em."
Triệu Sứ kinh ngạc  đầu ,  thấy trong ánh sáng mờ ảo, ánh mắt của Tống Hứa Nghiễn mơ hồ  rõ. Cô đột nhiên  nhớ đến chuyện ở sân bóng rổ hôm đó,  dám tiếp lời.
Khóe môi Tống Hứa Nghiễn nở một nụ  chua chát: "Anh  thừa nhận,  thực sự thích em , Triệu Sứ."
Xung quanh yên tĩnh  một tiếng động, chỉ  một vệt nắng lặng lẽ lọt  từ khe hở của rèm cửa sổ, chiếu xiên xuống sàn sân khấu một chùm ánh sáng màu vàng nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-218-b.html.]
Triệu Sứ  đầu , dời tầm mắt khỏi ánh  của  , cứng nhắc kéo căng khóe miệng: "Anh đừng đùa nữa, Tống Hứa Nghiễn."
Tống Hứa Nghiễn im lặng một lúc lâu: "Em cảm thấy  đang đùa ?"
Triệu Sứ   trả lời ‘! Không sai!’ nhưng trong hội trường rộng lớn chỉ  hai  họ, mà hiệu ứng cách âm ở đây  đặc biệt . Lỡ như Tống Hứa Nghiễn  cô chọc giận,  dậy đánh cô thì   ? Vì , Triệu Sứ chỉ  thể nín thở  đó,  dám đáp lời.
Tống Hứa Nghiễn thấy cô  , cũng   cô đang nghĩ gì.
"Anh  đùa, cũng   nhất thời bốc đồng. Anh  suy nghĩ về những chuyện   lâu ,  cảm thấy cần   cho em ... Anh hy vọng  vẫn còn cơ hội."
Triệu Sứ ngơ ngác chớp mắt,  đó lắc đầu: " bây giờ em  thích  nữa ."
"Anh ,  , em    bạn trai,  vẫn còn cơ hội mà, đúng ? Hơn nữa..." Nửa câu , Tống Hứa Nghiễn   , chỉ nhẹ nhàng  với Triệu Sứ.
Không lâu  khi Triệu Sứ rời khỏi hội trường, Tống Hứa Nghiễn cũng  . Anh  khóa cửa hội trường,  đường  trả chìa khóa thì gặp Lục Cảnh Dương.
"Cậu  gặp Tiểu Sứ ?" Lục Cảnh Dương hỏi  .
"Ừ,  gọi cô  ." Tống Hứa Nghiễn thành thật .
"Cậu  gì với cô ?"
"Không  gì cả, chỉ  với cô  rằng,  thích cô  thôi."
Lông mày và đôi mắt của Lục Cảnh Dương trong nháy mắt trở nên u ám, giọng  cũng trầm xuống: "Cậu   cơ hội , A Nghiễn."
"Sao  ? Triệu Sứ  theo đuổi  hơn ba năm , trong ba năm đó, cô     lấy một  ?”