Khi ý thức chìm  bóng tối m.ô.n.g lung, cô cảm thấy như   trở về nhiều năm , khi  còn sống. Cô  thấy tiếng ma sát của xe cấp cứu lăn nhanh  mặt đất,  thấy tiếng bước chân hỗn loạn trong bệnh viện, còn  thấy tiếng  khàn khàn của  và bà ngoại.
Triệu Sứ cảm thấy     bế lên,  đó  bên tai cô, bảo cô đừng ngủ. Anh  gọi tên cô hết   đến  khác, gọi cô tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Triệu Sứ cố gắng mở mắt, cô  thấy một khuôn mặt  mơ hồ, cô   rõ.
Như thể rơi  ảo giác, đèn đường  đầu đủ loại màu sắc, trông vô cùng huyền ảo m.ô.n.g lung, khiến cô cảm thấy  chóng mặt. Hơn nữa cô cảm thấy cơ thể   nhẹ, như thể  thể dễ dàng bay lên.
Khi Triệu Sứ tỉnh  thì  là sáng hôm .
Cô  trong phòng bệnh đơn ở bệnh viện,  trần nhà một lúc lâu mới ý thức    tỉnh.
Cô đảo mắt  một vòng trong phòng bệnh, phát hiện   nhiều  đến. Hạ Đường và Thẩm Tịch Nguyệt, Phương Bách Xuyên, ba bạn cùng phòng ký túc xá của cô, còn  Tống Hứa Nghiễn và Lục Cảnh Dương cũng đến.
Triệu Sứ cảm thấy như thể  sắp chết, giây tiếp theo sẽ   gặp Diêm Vương .
Thực  cô   vấn đề gì lớn, chỉ là  hạ đường huyết, kiệt sức, cộng thêm lúc chạy bộ thì đột nhiên đến kỳ kinh nguyệt, khí huyết mất  quá nhiều. Vì  khi cô ngất xỉu, quần dính đầy máu, mà cô   hề cảm thấy gì.
Sau khi Triệu Sứ tỉnh ,  đầu tiên chạy đến là Hạ Đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-221-b.html.]
"Tiểu Sứ, em thế nào ? Làm chị sợ c.h.ế.t khiếp!"
Triệu Sứ mấp máy môi, phát  âm thanh nhỏ như tiếng muỗi: "Em  , chỉ cảm thấy   ngủ một giấc, trong giấc mơ, em thấy   về nhà."
"Em nhớ nhà ?"
Hạ Đường định , nhớ nhà thì lập tức đưa cô về nhà,  đó   Triệu Sứ nhẹ giọng : "Ừm, nhớ  và bà ngoại."
Hạ Đường sửng sốt, nước mắt nhanh chóng tràn đầy hốc mắt, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Triệu Sứ, cô  lặng lẽ chạy  ngoài phòng bệnh lau nước mắt.
Thẩm Tịch Nguyệt hỏi cô    , cô  kể ngắn gọn  cho   về  thế của Triệu Sứ. Hạ Đường tưởng rằng Triệu Sứ nhớ những    mất.
Không lâu , Bạch Tri Ý cũng , cô   kiềm chế như Hạ Đường, trực tiếp  sấp xuống bên giường Triệu Sứ,    hỏi Triệu Sứ: "Có  là vì   bàn mạt chược cho nên  mới định  thi giúp  ?"
Triệu Sứ  chút áy náy, vốn dĩ cô thực sự định như ,  ngờ sức khỏe   yếu như thế, mới chạy một vòng  gục. Bây giờ đối mặt với Bạch Tri Ý đang  nức nở, cô đành  an ủi cô : "Đừng nghĩ lung tung,  chỉ  rèn luyện cơ thể thôi."
Tống Hứa Nghiễn  , lạnh mặt : "Rèn luyện cơ thể  tiên  cân nhắc đến tình hình sức khỏe của  ?"
Triệu Sứ nhắc nhở  : "Em đang là bệnh nhân,  đừng hung dữ như ."
"Anh  ..." Tống Hứa Nghiễn  định phản bác,  thấy Triệu Sứ nhíu mày  ,   lập tức im bặt.