Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Lục Cảnh Dương  đến  mặt Triệu Sứ, nắm lấy tay Triệu Sứ, đặt chiếc đồng hồ  lòng bàn tay cô, giọng bình tĩnh : "Anh   thế giới nào  đến, thế giới  đây   còn ai để nhớ nhung nữa ."
Người duy nhất  nhớ nhung cũng  ở  mắt .
Triệu Sứ cảm thấy kiếp  của  sống khá hạnh phúc, mười lăm năm đầu cô gần như đều sống ở nhà bà ngoại ở quê, họ  một cái sân nhỏ, trong sân trồng một cây chuông vàng  cao, hằng năm  mùa xuân khi hoa nở,  cô thường bẻ vài cành cắm  bình thủy tinh  bệ cửa sổ phòng khách.
Bắt đầu học cấp ba, Triệu Sứ và  chuyển đến huyện. Thành tích của cô  , luôn là "Con nhà  " trong miệng  khác.
Năm 17 tuổi, cô  tuyển chọn  đội tuyển quốc gia bồi dưỡng toán học và giành  huy chương vàng trong cuộc thi CMO,  bảo lưu  học tại trường đại học danh giá nhất. Cho đến lúc đó, cuộc đời cô  là thuận buồm xuôi gió cũng  quá lời.
Điều xui xẻo là  năm đó, khi  lễ chùa  dịp Tết, một thầy bói  xem tướng cho Triệu Sứ,  rằng cô quá thông minh nên  sống lâu. Lúc đó,  cô  mắng thầy bói một trận tơi bời.
Không ngờ   lời thầy bói   thật sự ứng nghiệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-223-b.html.]
Học kỳ II lớp 12, vì   ôn thi đại học nên Triệu Sứ  giáo viên sắp xếp tham gia cuộc thi điền kinh của trường  mùa xuân. Cô chạy  nửa đường thì ngất xỉu  đường chạy,  đưa  phòng cấp cứu,  khi chụp CT, phát hiện  là  khối u ở cầu não, một tuần  thì sắp xếp phẫu thuật. Sau khi  đưa  phòng phẫu thuật, cô  bao giờ tỉnh  nữa.
Lúc đầu, Triệu Sứ  thể chấp nhận kết cục , bởi vì cái c.h.ế.t  quá vội vàng, cô còn  kịp đón sinh nhật  thứ 18, tuổi thanh xuân tươi  còn  kịp hưởng thụ thì  c.h.ế.t , hơn nữa, lớn từng   mà chỉ mới  xa  một .
Sau đó, cô quen  một   ở trạm  gian thời gian, hiểu  những trải nghiệm về cái c.h.ế.t khác ,  cảm thấy  khá may mắn. Ít nhất cô   c.h.ế.t đột ngột, còn  cơ hội để  lời trăn trối, tạm biệt những   yêu  cuối.
Triệu Sứ  việc tại trạm  gian thời gian năm mươi năm, cuối cùng cũng  thể mua  một chiếc đồng hồ vạn niên,  về nhà   một .
Thật  cô cũng  dám đối mặt với cảnh tượng khi  mới qua đời, vì cô  thể tưởng tượng  lúc đó sẽ tuyệt vọng đến mức nào nên cô  chọn thời điểm hai năm  khi   .
Triệu Sứ đến nhà bà ngoại ở quê, cô thấy bà ngoại đang trồng rau trong sân, tóc bà  bạc trắng,  cô cũng   nhiều tóc bạc. Căn phòng cũ của cô, đồ đạc bên trong vẫn như ,  sạch sẽ,   bụi, chỉ  thêm một bức di ảnh của cô  bàn học.
Cây chuông vàng  nở hoa, năm nay  cô  bẻ cành hoa nào về cắm trong nhà nữa. Bởi vì trong nhà   thêm một cô bé, bà dành hết tâm sức để chăm sóc cho cô bé.
Đó là một đứa trẻ mà  cô nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi,  cô đặt tên cho cô bé là Triệu Lạc.