Triệu Sứ căng thẳng đến mức suýt cắn  lưỡi.
Lục Cảnh Dương  khỏi bật , thầm nghĩ: Lúc  cô     nhận tình hình.
Khi về, Lục Cảnh Dương gọi một tài xế  thế, còn  thì  ở hàng ghế , mở cửa sổ xe. Gió đêm ùa  trong xe, cơn nóng bốc lên trong  cuối cùng cũng tiêu tan đôi chút. Nhớ  tình huống  ,  đưa ngón tay lên môi, nhắm mắt trầm tư.
Khi Triệu Sứ xuất viện, Hạ Đường đến đón cô,  khi lên xe, Hạ Đường thương yêu xoa đầu cô, thương lượng với cô: "Tiểu Sứ, kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, chúng   dã ngoại nhé."
"Dã ngoại? Đi ?" Triệu Sứ hỏi.
Hạ Đường  trả lời trực tiếp, mà hỏi ngược  cô: "Chị sẽ sắp xếp, em  thời gian ?"
"Có chứ!" Triệu Sứ  : "Em   nhiều thời gian."
Ngày lên đường, Triệu Sứ đến địa điểm hẹn chờ Hạ Đường đến đón. Cô đoán rằng sẽ là Thẩm Tịch Nguyệt lái xe đến nhưng cuối cùng  phát hiện  là Tống Hứa Nghiễn.
Tống Hứa Nghiễn dừng xe  mặt cô, từ bên trong mở cửa xe: "Lên xe."
Triệu Sứ kéo theo một vali hành lý,  chút bất ngờ: "Anh cũng  cùng bọn em ? Chị em ?"
"Chị em  xe của Thẩm Tịch Nguyệt."
Ừm, đúng như  nghĩ, Triệu Sứ thầm  trong lòng.
Tống Hứa Nghiễn xuống xe giúp Triệu Sứ bê vali hành lý lên xe, thấy Triệu Sứ vẫn  bên ngoài: "Lên xe ,  là   bế em lên?"
Triệu Sứ  , vội vàng lên xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-225-b.html.]
Sau khi xe khởi động, cô mới nhớ  hỏi: "Chúng   ? Có ai khác ?"
"Đến nơi  em sẽ ."
Tống Hứa Nghiễn  trả lời câu hỏi của cô, Triệu Sứ  khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung: "Không    leo núi chứ? Em  cho  , nếu  leo núi thì  cứ thả em xuống , cả đời  em    leo núi nữa!"
"Không , là ở ven sông."
Tống Hứa Nghiễn cuối cùng cũng  một  trả lời thẳng thắn, điều  khiến Triệu Sứ an tâm hơn đôi chút.
Ngắm cảnh sông nước ? Cũng .
Lên xe  bao lâu, cô   ,   qua bao lâu, Triệu Sứ mơ mơ màng màng  thấy   gọi cô.
Mặc dù   thu nhưng thời tiết vẫn  nóng, ngay cả khi mặt trời  lặn, Triệu Sứ  xuống xe vẫn  ánh nắng chói chang  cho  mở mắt  .
Cô nheo mắt dùng tay che mặt,  che bớt ánh nắng, vài giây  cô cảm thấy   thích nghi . Đang định khen   khả năng thích nghi thật siêu phàm, ngẩng đầu lên , phát hiện  Tống Hứa Nghiễn đang   mặt cô, che cho cô khỏi ánh nắng gay gắt.
Ánh hoàng hôn chiếu rọi lên  , ánh nắng biến thành những tia sáng vàng lấp lánh, rơi  vai , tỏa  từ khắp  . Triệu Sứ  bóng lưng  chút mơ hồ của Tống Hứa Nghiễn, cảm thấy ngay cả gió lúc  cũng trở nên dịu dàng.
Cô đột nhiên nghĩ, nếu nữ phụ  thấy Tống Hứa Nghiễn như thế  thì việc cô  nhất hiện chung tình cũng là điều bình thường.
Triệu Sứ cuối cùng cũng  thấy Hạ Đường và Thẩm Tịch Nguyệt, ngoài   còn ai khác.
Họ   một căn biệt thự trông  vẻ ảm đạm, Hạ Đường tiến lên khoác vai Triệu Sứ, nhẹ nhàng : "Tiểu Sứ, nhiều năm  về,   em  quen lắm ?"
Triệu Sứ mê mang: Gì mà nhiều năm  về? Không   chơi thu ? Đây là ?