Ban công bên ngoài là kiểu nửa kín, tay Lục Cảnh Dương chống lên lan can, vây Triệu Sứ giữa cánh tay và lan can.
Triệu Sứ còn   gì đó,  thấy Lục Cảnh Dương đang dần tiến  gần ,   mang theo  thở nguy hiểm. Cô vội vàng khom ,  chui  khỏi cánh tay .
Lục Cảnh Dương nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cô kéo lên. Lưng cô đập  lan can, theo phản xạ  điều kiện mà bật về phía .
Khoảnh khắc đập  lan can, trong đầu Triệu Sứ tự động hiện  vực sâu hun hút phía . Một lúc lâu , cảm nhận  cánh tay siết chặt ở eo, cơ thể   mặt đang dần áp sát  cô, cô mới  hồn.
Cô  thấy tiếng  trầm đục  đỉnh đầu, còn  giọng Lục Cảnh Dương cố tình hạ thấp: "Tiểu Sứ, đây  coi như là em chủ động ôm  ?"
Triệu Sứ nhất thời  hổ: "Em  !"
Lục Cảnh Dương  buông tay, mà gối cằm lên vai cô, má nhẹ nhàng cọ  cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô, giọng điệu  vô : "Được , là  chủ động ôm em, em mau ôm  ."
Triệu Sứ  bộ đẩy , cánh tay  chạm ,   tủi  : "Em  nhiều ngày như ,   nhớ em."
Triệu Sứ khựng : "Cũng  nhiều ngày lắm mà,   chỉ  ba ngày thôi ?"
"Ba ngày là  lâu ! Anh ăn  ngon ngủ  yên." Lục Cảnh Dương buông Triệu Sứ , nắm lấy một tay cô đặt lên mặt : "Em xem,  gầy   ."
Tay Triệu Sứ áp lên mặt , cảm thấy xương hàm của  đúng là nhô  hơn  một chút, góc cạnh rõ ràng hơn.
Cô áp cả hai tay lên, xoa  xoa : "Ừm, gầy thật,   thể   hẳn một giáo trình giảm cân luôn , đăng lên mạng chắc chắn sẽ   hưởng ứng."
Lục Cảnh Dương  thể tin  cô: "Em  thương , còn  móc  nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-234-b.html.]
"Không   , thương lắm nên bây giờ em  hâm nóng cơm cho  nhé!" Triệu Sứ nghiêm túc trả lời ,  đó nhân cơ hội chạy  phòng khách hâm nóng cơm cho .
Triệu Sứ hâm nóng xong từng món,  tiên múc cho  một bát canh: “Uống canh  khi ăn cơm,  cho sức khỏe."
Thấy Lục Cảnh Dương  im  nhúc nhích, cô dùng thìa múc một thìa canh, đưa đến bên miệng , đồng thời tự  há miệng: "A..."
Lục Cảnh Dương đột nhiên sửng sốt, đợi Triệu Sứ  ‘A’ một tiếng nữa,  mới  hồn, há miệng uống canh cô đút.
"Sao  giống trẻ con thế, ăn cơm cũng  dỗ dành." Triệu Sứ trêu .
"Làm em thấy phiền ?"
"Không , em  kinh nghiệm, dỗ dành  khác là chuyện dễ như trở bàn tay." Triệu Sứ ngẩng cao cằm đầy kiêu hãnh,  xong  đưa một thìa canh đến bên miệng .
Lục Cảnh Dương uống canh xong, giả vờ vô tình hỏi: "Đã dỗ dành ai ?"
"Trước đây em  từng  với  về cái  tên Cảnh Châu , lúc đó   mới 10 tuổi, thực sự là trẻ con, còn em thì ."
Kể từ   chuyện với Lục Cảnh Dương về Cảnh Châu  đó, hiện tại mỗi khi nhắc đến  , trong lòng Triệu Sứ  bình tĩnh hơn  ít.
"Chỉ    thôi ?" Lục Cảnh Dương hỏi.
Triệu Sứ nghiêm túc nhớ , xác định: "Ừ, chỉ   ."
Cô c.h.ế.t quá sớm, lúc đó cô còn đang ngày ngày nũng nịu với ,  gì  chuyện dỗ dành  khác chứ? Sau   trạm  gian, cô  hầu như chỉ nhận nhiệm vụ thi đấu, ngày nào cũng nghĩ cách đánh bại đối phương, ngay cả giao tiếp với  khác cũng  ít. Đương nhiên chuyện   khác vui vẻ   trong phạm vi cô cần cân nhắc.