Cuối cùng Lục Cảnh Dương mang hai quả bưởi về.
*
Sau khi Triệu Sứ về ký túc xá, chia xong bưởi, cô gọi điện cho Hạ Đường. Hỏi han xong, cô   Hạ Đường thực sự cố ý sắp xếp cho cô  xe của Tống Hứa Nghiễn về nhà.
"Chị cảm thấy   đang  đổi theo chiều hướng . Em cho   một cơ hội, cũng   chuyện gì . Hơn nữa  đây em thích   như , em nghĩ mà xem, lúc em thích  ,    nhiều tật  như . Bây giờ     đổi, trở nên  hảo hơn,  mà em   cần nữa, em  thấy những nỗ lực  đây của    đáng ?"
Triệu Sứ thấy Hạ Đường   lý, nếu cô là nữ phụ, thấy   thương nhớ đồng ý   với , còn nguyện ý vì  mà trở nên  hơn, cô  sớm vui mừng khôn xiết mà lao  .
 vấn đề là cô   nữ phụ, ngay từ đầu cô cũng chỉ thích   một cách miễn cưỡng mà thôi.
Triệu Sứ cảm thấy    với Tống Hứa Nghiễn, cô vẫn   cách nào  cho    sự thật,  cho    Triệu Sứ  mặt   căn bản   là Triệu Sứ mà   quen . Cô  nghĩ, nếu nữ phụ  tự sát thì  , như  tiểu thuyết sẽ là kết cục  hậu,   đều  thể toại nguyện.
Triệu Sứ lôi cuốn sổ ghi chép nhiệm vụ mà cô  giấu trong tủ quần áo ,   lâu  đụng đến, ghi chép trong sổ dừng  ở cảnh  thứ hai trăm linh năm. Cô  mở bảng điều khiển , thanh thông báo trống rỗng, cô vẫn  liên lạc  với hệ thống.
Thế giới  ngày càng hỗn loạn nhưng dường như   ở đây đều dần tìm thấy lối sống mà  thực sự .
*
Lục Cảnh Dương  thức dậy  nhận  điện thoại của Triệu Sứ.
Anh vội vã đến trường, thấy Triệu Sứ đang  ở cổng trường đợi ,  tay còn xách hai phần đồ ăn sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-236-b.html.]
Sau khi Triệu Sứ lên xe, cô đưa cho Lục Cảnh Dương phần lớn hơn: "Anh  ăn sáng đúng , em mua cho  ."
Lục Cảnh Dương đúng là  ăn sáng nhưng lúc  ngoài  cũng mua hai phần thức ăn mang theo.
Khi Triệu Sứ đưa đồ ăn sáng  tay cho  thì mới phát hiện  phần thức ăn  mua, cô tùy ý : "Không ,   ăn phần nào cũng , ăn  hết thì để dành mai ăn."
Lục Cảnh Dương  chút do dự : "Tất nhiên là ăn phần em mua cho  ."
Xe dừng  bên lề đường, Triệu Sứ lặng lẽ gặm bắp ngô  tay, hai mắt vô hồn  chằm chằm bầu trời bên ngoài.
"Anh xem,  trời  xuất hiện thêm một vết nứt."
Lục Cảnh Dương  theo ánh mắt cô,  bầu trời xanh ngắt sáng sủa,  hai vết nứt màu nhạt chia bầu trời thành ba phần.
"Thời gian em ở  đây  còn nhiều nữa ." Triệu Sứ thản nhiên .
Trái tim Lục Cảnh Dương chùng xuống trong nháy mắt.
"Anh   tại   đây em  từ chối lời tỏ tình của  ?"
"Biết." Lục Cảnh Dương nhắc đến chuyện buồn của , đến cả đồ ăn sáng cũng  nuốt nổi: "Em  thích yêu xa."
"Phương Bách Xuyên  với  ?" Triệu Sứ cảm thán: "Bây giờ quan hệ của hai   thật đấy."