Lục Cảnh Dương vẻ mặt ủ rũ: "Chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Triệu Sứ   gì, cô im lặng một lúc  : "Sau khi em về, em nhất định sẽ giúp  xin giảm thời hạn hình phạt. Nếu  xin , em sẽ dùng chiếc đồng hồ  tặng để   thăm . Trong thời gian chúng  xa , nếu   lòng đổi , hoặc cảm thấy duy trì mối quan hệ  quá vất vả, nhất định   cho em , đừng giấu em."
Đầu óc Lục Cảnh Dương đột nhiên  kịp phản ứng,  cứng đờ, từ từ  đầu, ngây   Triệu Sứ.
Ý của cô là gì? Có  như  đang nghĩ ? Cái ý nghĩ đó  lóe lên, lồng n.g.ự.c  tựa như  chịu nổi nhịp đập của trái tim.
" là như  đang nghĩ ." Triệu Sứ dịu dàng : "Nếu lời tỏ tình của  vẫn còn hiệu lực, em đồng ý ở bên ."
Thực  Triệu Sứ cũng  chút thích Lục Cảnh Dương, cô luôn cảm thấy  giống như một  bạn trai  hảo mà hệ thống thiết kế riêng cho cô,   phù hợp với kỳ vọng của cô về một nửa .
Nói là hệ thống thiết kế riêng cho cô, bởi vì cô chỉ  với một  hệ thống về gu của : ngoại hình cao ráo  trai,   cơ bụng, da   quá trắng, tính cách  vui vẻ, ôn hòa, lịch sự,  nhất là  chơi bóng rổ và nấu ăn.
Lục Cảnh Dương  chỉ ngoại hình phù hợp, tính cách phù hợp, mà ngay cả kỹ năng cũng phù hợp, hơn nữa còn   bày tỏ tình yêu theo cách cô thích.
Những cành hoa chuông vàng nở rộ và bức tranh  tặng cô,  lẽ cô sẽ nhớ cả đời.
Triệu Sứ tự cho rằng, cô  gặp    thể hòa hợp với tâm hồn , nếu cứ bỏ lỡ như  thì   đáng tiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-237-b.html.]
Trước mắt Lục Cảnh Dương trở nên mờ mịt, giọng  cũng run run: "Anh   thể  lòng đổi  , trong thế giới của  chỉ  một  em. Em  đồng ý với  thì   hối hận,   bỏ rơi  nữa."
Triệu Sứ tuy  hiểu ý tứ trong câu  cuối cùng của  lắm nhưng vẫn gật đầu: "Em sẽ  hối hận ."
Mọi thứ  như mơ, Lục Cảnh Dương thực sự sợ rằng chỉ cần  chớp mắt một cái, Triệu Sứ sẽ biến mất khỏi đây.
Triệu Sứ dùng ngón tay chấm nước mắt  mặt , khó hiểu : "Sao   ? Không ,  gì đáng  chứ?"
Lục Cảnh Dương áp tay cô lên má  cọ cọ, mãi đến khi cảm nhận  làn da mềm mại  tay cô, trái tim  mới thoáng bình tĩnh .
Đợi đến khi cảm xúc  định, Lục Cảnh Dương mới kích động : "Tiểu Sứ, chúng   hẹn hò ."
"Không , em còn  dạy thêm cho Thẩm Thừa Nhụy nữa, em  hứa với   , mấy ngày nay  tăng tiết dạy thêm nên  thể sẽ   thời gian  hẹn hò." Triệu Sứ dội cho  một gáo nước lạnh.
"Em  thể xin nghỉ ?"
"Em  xin nghỉ quá nhiều  ,    hứa với  ,  thể hoãn  nữa." Nếu còn hoãn  nữa thì quá bất lịch sự.
"Vậy... tối thì ?" Lục Cảnh Dương kiên trì hỏi.
"Tối thì  lẽ ."