Thực  khóa học của Thẩm Thừa Nhụy  quá gấp, Triệu Sứ chỉ hứa với   là  ngày nghỉ lễ sẽ tăng thêm hai tiếng mỗi ngày, cho nên bốn giờ chiều cô  dạy xong khóa học trong ngày.
Triệu Sứ  tắt máy tính, Lục Cảnh Dương  cầm sẵn túi xách cho cô, chuẩn   ngoài.
Triệu Sứ hai mắt vô hồn, vẻ mặt mệt mỏi: "Có thể cho em uống ngụm nước ?"
Lục Cảnh Dương chạy  bếp rót nước, hành động nhanh như chớp.
Triệu Sứ  hiểu, hẹn hò   là  xem phim ăn cơm ? Bình thường cũng   thiếu phim để xem  thiếu cơm để ăn,    vội vàng thế?
 hôm nay là ngày đầu tiên ở bên  nên cô vẫn cố gắng    mất hứng.
Triệu Sứ uống hai ngụm nước  định  dậy, lúc  Lục Cảnh Dương đưa tay về phía cô.
"Làm gì thế?" Triệu Sứ  chằm chằm bàn tay  đưa tới.
"Muốn nắm tay." Lục Cảnh Dương  ngắn gọn.
Triệu Sứ thở dài, đặt tay  lên. Ngay lập tức năm ngón tay của Lục Cảnh Dương đan xen  tay cô, mười ngón tay đan chặt  .
Triệu Sứ ngày thường cũng  bắt tay với  khác nhưng  ít khi mười ngón tay đan   như thế . Bởi vì lòng bàn tay áp  , cùng với sự đan xen của các đầu ngón tay khiến cho Triệu Sứ  hiểu   cảm thấy  hồi hộp, như thể đối phương  xâm nhập  vùng an  của cô.
Cô đột nhiên cảm thấy  khó chịu, theo bản năng  hất tay  .  Lục Cảnh Dương nắm  chặt, Triệu Sứ  hất  .
"Tiểu Sứ, em   để  nắm tay ?"
"Không , chỉ là em    quen thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-238-b.html.]
"Vậy...   nắm nữa."
Lục Cảnh Dương luyến tiếc buông tay Triệu Sứ , Triệu Sứ ngạc nhiên  , thấy  cụp mắt xuống, vẻ mặt đáng thương như thể  chịu một nỗi oan ức lớn lắm.
Triệu Sứ bất lực, chủ động tiến  gần, đặt tay   lòng bàn tay . Ngón tay Lục Cảnh Dương thuận thế luồn  các kẽ ngón tay của cô, nắm lấy tay cô.
Hai  sóng vai  đến thang máy, cửa thang máy  mở , bất ngờ  thấy Phương Bách Xuyên ở bên trong.
"Tiểu Sứ?" Phương Bách Xuyên  thấy Triệu Sứ,  chút kinh ngạc, kinh ngạc xong   tức giận: “Cậu về  mà chỉ  đến gặp Lục Cảnh Dương,   đến gặp  ?"
"Tiểu Sứ   thời gian gặp  ." Lục Cảnh Dương trả lời  Triệu Sứ.
"Không  thời gian? Vậy bây giờ hai   ?"
"Đi hẹn hò."
"Hẹn... hò?"
Lục Cảnh Dương giơ cánh tay đang nắm chặt của hai  lên lắc lắc, nhấn mạnh từng chữ : "Hẹn! Hò!"
Não Phương Bách Xuyên đơ  vài giây,  đột nhiên hoạt động trở  với tốc độ cao. Cậu  mở to mắt  hai bàn tay đang nắm chặt đó: "Hai  ở bên   ?!"
"!" Giọng Lục Cảnh Dương  to, tiếng vọng  thể   hai vòng trong hành lang. Anh   với tất cả   rằng Triệu Sứ  ở bên .
Phương Bách Xuyên  tin lời  ,   sang Triệu Sứ, hỏi  một  nữa: "Hai  thật sự ở bên  ?"
“ .”
Câu trả lời của Triệu Sứ cũng giống với Lục Cảnh Dương.