Lục Cảnh Dương kéo Triệu Sứ  lễ từng vị Bồ Tát trong chùa, Triệu Sứ  bên cạnh ngáp liên hồi, buồn ngủ đến mức  mở mắt nổi.
Lễ Bồ Tát, cầu nguyện xong, hai   dạo trong chùa. Triệu Sứ  đến bên một cái ao, thấy những con cá chép đỏ to trong ao, cô đến cửa hàng bên cạnh mua một ít thức ăn cho cá,   xuống một tảng đá bên ao, ung dung cho cá ăn.
"Em cho ít thôi, đừng như  ,  cá c.h.ế.t vì no." Lục Cảnh Dương dặn cô.
"Yên tâm, em  kinh nghiệm , cùng một   thể mắc hai ." Triệu Sứ tự tin đảm bảo với .
Có lẽ vì thường xuyên  du khách cho ăn nên những con cá chép trong ao đều  béo. Hơn nữa, chỉ cần   đến gần, chúng sẽ tự bơi . Một đám cá chen chúc , há miệng đòi ăn.
Triệu Sứ theo thói quen nhúm một nắm thức ăn cho cá,  đổ  miệng một con cá há to nhất  mặt nước.
Lục Cảnh Dương: "..." Vừa  cô chỉ  suông thôi ?
Triệu Sứ cho ăn xong mới phản ứng , cô nhớ kỹ hoa văn của con cá đó, đợi nó đến xin ăn nữa thì kiên quyết  cho.
Trời quang mây tạnh, gió mát hiu hiu, Triệu Sứ cho cá ăn xong,  dậy vươn vai. Cô  những con cá béo ú chen chúc  trong ao, gió thổi qua má, cảm thấy cuộc sống trở nên thật thoải mái.
Triệu Sứ vì ngủ  đủ giấc nên mắt  sưng, sắc mặt cũng tái nhợt hơn bình thường. Ánh nắng  mặt nước phản chiếu lên mặt cô, cả khuôn mặt trắng đến gần như trong suốt, giống như một con búp bê thủy tinh xinh ,  thể vỡ bất cứ lúc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-242-b.html.]
Lục Cảnh Dương cúi ,  kìm  mà tiến  gần Triệu Sứ, nhẹ giọng : "Tiểu Sứ,   thể hôn em ?"
Giọng   nhỏ, như thể sợ  khác  thấy,  như sợ những suy nghĩ khác của   lộ  ngoài.
Triệu Sứ nhất thời  phản ứng , đợi đến khi  thở của đối phương phả  má cô, cô mới đỏ mặt lùi  một chút: "Đây là chùa,   bất kính."
"Vậy...  ngoài hôn?"
Triệu Sứ  Lục Cảnh Dương kéo , lối  của chùa là một đoạn đường nhựa dốc, hai bên đường trồng  nhiều trúc. Khi gió thổi qua, lá cây va  , phát  tiếng xào xạc. Tiếng động của rừng trúc khiến cho xung quanh càng trở nên yên tĩnh hơn.
Triệu Sứ suốt dọc đường đều thấp thỏm,  ngừng tự động viên . Đến khi cô hít thở sâu  thứ sáu,  mắt đột nhiên tối sầm , giây tiếp theo, đôi môi phủ lên một mảnh ấm áp.
Não cô   trống rỗng,  mắt như một khu rừng tĩnh lặng phủ đầy tuyết, mênh mông, trắng xóa.
Lục Cảnh Dương hôn cô một cái,  đó lùi  một chút, quan sát phản ứng của cô. Thấy cô chỉ đỏ bừng hai má, hàng mi run rẩy, tuy căng thẳng nhưng cũng  né tránh,   hôn cô thật sâu.
Gió trong rừng trúc thổi qua, bàn tay Lục Cảnh Dương đặt  gáy Triệu Sứ  ngừng siết chặt, niềm vui ước nguyện thành hiện thực khiến trái tim  như  nổ tung.
Anh l.i.ế.m cắn,  mạnh mẽ chen  giữa răng môi Triệu Sứ, xâm nhập  miệng cô, dùng sức mút đầu lưỡi cô, tiến sâu . Nụ hôn của   phần thô bạo, Triệu Sứ tê dại cả lưỡi, đau đến mức tỉnh táo . Cô  thể cảm nhận  trong nụ hôn mãnh liệt  sự nóng lòng, khao khát và cả sự gấp gáp khác thường của .