"Anh  gì?" Triệu Sứ mệt mỏi : "Em còn  thể cho  cái gì nữa?"
Tốn nhiều tâm tư bày  một ván cờ lớn như ,  thể chỉ để yêu đương với cô chứ? Trên  cô chắc chắn  lợi ích mà  .
Là gì đây? Tiền ư? Cô   tiền, bây giờ cô nghèo lắm. Hay là,  phận ký chủ của cô?
Thân phận ký chủ đối với NPC mà  quả thực  hấp dẫn, bởi vì họ  tự do,  thể   giữa các thế giới khác , mà ký ức của họ cũng sẽ   gián đoạn, điều  tương đương với sự bất tử. Còn NPC chỉ  thể sống hết cuộc đời  theo cốt truyện trong sách, khi sách kết thúc, họ sẽ tự động đến một thế giới khác. Họ   ký ức, mỗi thế giới đều như mới  sinh .
  đó Triệu Sứ   thấy mã vạch của ký chủ  chân Lục Cảnh Dương,  thể quét  thông tin. Điều  chứng tỏ   từ NPC thăng cấp lên ký chủ , mặc dù cô      như thế nào nhưng  phận hiện tại của  đúng là giống cô.
Đều là ký chủ,  phận của cô đối với    giá trị.
Vậy   gì ở cô?
"Nhất định  là mưu cầu lợi ích ?" Lục Cảnh Dương   tiếng lòng của cô, trong mắt thoáng hiện  một tia buồn bã: "Tại  em mãi  cảm nhận  tâm ý của ?"
"Tâm ý của ?" Triệu Sứ ngộ  muộn màng, chẳng trách khi  câu , cô  cảm thấy  chút quen tai, vì Cảnh Châu   một câu tương tự khi cô bỏ trốn  đầu.
Tâm ý của  là gì? Tình yêu ư? So với tình yêu, Triệu Sứ thấy giống như cướp đoạt và chiếm hữu hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-252-b.html.]
"Anh thừa nhận,   dùng sai cách nhưng đó   là ý nguyện thực sự của ." Lục Cảnh Dương biện bạch cho : "Anh  thể  trái với thiết lập nhân vật, nếu như  quyền lựa chọn,  nhất định sẽ  một  như Lục Cảnh Dương."
Mỗi NPC khi  theo cốt truyện đều   ý thức, Triệu Sứ tin rằng, nếu một ngày nào đó ý thức của các nhân vật phụ thức tỉnh, họ chắc chắn sẽ    công cụ cho nhân vật chính nữa.
Cảm nhận  cách  của Triệu Sứ về   chút lung lay, Lục Cảnh Dương tiếp tục hỏi cô: "Tiểu Sứ, chúng   chia tay nhiều năm như , em  từng,  thỉnh thoảng nghĩ đến  ?"
Triệu Sứ cảm thấy  chắc chắn là  điên  mới  hỏi  câu , lúc  cô khó khăn lắm mới thoát khỏi ,   thể nghĩ đến  . Bây giờ gặp   ở đây, cô chỉ cảm thấy  như âm hồn  tan.
Triệu Sứ  hề che giấu sự chán ghét của  đối với , hốc mắt Lục Cảnh Dương lập tức đỏ lên.
"Nếu lúc  em đạt  100% giá trị tin tưởng của , em  lập tức rời khỏi thế giới đó ?"
Triệu Sứ gần như  do dự một giây nào, trong lòng lập tức hiện lên một câu trả lời: Có!
"Triệu Sứ, em   trái tim ?"
Cơ thể Lục Cảnh Dương run rẩy dữ dội, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Triệu Sứ ngây ,  bày mưu tính kế cô, cô còn  kịp nổi giận,   chỉ trích cô ?
"Chúng   sống với  mười ba năm, mười ba năm  đối với em   ý nghĩa gì ? Em luôn cảm thấy  đang tính kế em,  còn em thì ? Em  từng dành cho  chút chân thành nào ? Lúc  em đối  với  chẳng  chỉ là vì  nhiệm vụ thôi ? Cố gắng đạt  100% sự tin tưởng của  nhưng em   dành cho  chút chân thành nào, em còn gian thương hơn cả gian thương!"