Đại học Rayton  năm nhà ăn, nhà ăn thứ ba vì tay nghề nấu ăn bình thường,  ở vị trí hẻo lánh nên mỗi ngày  sinh viên đến ăn  ít.
Khu vực gần nhà ăn thường  những con đường nhỏ quanh co để tiêu thực và  dạo, nhà ăn thứ ba cũng  ngoại lệ. Ở đó  một hành lang dài phủ đầy bóng cây xanh, dài tới 20 mét,  dựng lên từ những cọc gỗ chắc chắn. Hàng năm  tháng tư tháng năm, hoa tử đằng phủ kín cọc gỗ, từ  đỉnh đầu rủ xuống, giống như thác nước đổ xuống.
Triệu Sứ  ở lối  của giàn hoa, Lục Cảnh Dương  bên cạnh cô, giữa hai  cách  một cái cọc gỗ.
Nơi  hầu như    lui tới, là nơi lý tưởng để trò chuyện riêng tư.
Triệu Sứ  tò mò về  phận của Lục Cảnh Dương.
"Anh thực sự là ký chủ ? Giống như em?"
Lục Cảnh Dương suy nghĩ một chút: "Ừm,  thể coi là ."
"Làm thế nào mà  ?"
"Được 108 chọn."
Mỗi  ở Trạm  gian đều  một  hiệu, ngay cả hệ thống và nhân viên quản lý cũng ,  lãnh đạo cao nhất của Triệu Sứ   hiệu là 108.
Trạm  gian    từng  tiền lệ NPC chuyển đổi thành ký chủ, một  là vì phẩm chất xuất sắc, một  là vì sự tồn tại của họ  thể  đảo lộn trật tự của thế giới tiểu thuyết,  thể  đưa họ  ngoài. Mà   thể  108 chọn, nhất định là   năng lực vượt trội nào đó 
Triệu Sứ  khỏi tò mò: "Anh   gì để  chọn?"
Lục Cảnh Dương há miệng, cân nhắc hồi lâu: "Có thể  trả lời ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-254-b.html.]
Triệu Sứ  chút buồn bã, nhưng     , cô cũng  thể ép buộc. Lúc  cô cảm thấy  ấm ức, tại      tiếng lòng của , mà    thể tùy tiện  thấy tiếng lòng của .
Ở thế giới  là vì cô là  chơi, trạm  gian quy định  chơi   sử dụng đạo cụ  tâm đối với mục tiêu nhiệm vụ, kết quả    tính kế. Vậy ở thế giới , tại   vẫn  thể  thấy tiếng lòng của cô? Một đạo cụ  thể  hiệu lực lâu như  chứ?
"Tất nhiên   là cùng một đạo cụ." Lục Cảnh Dương chủ động giải thích.
"Anh mới mua ? Vậy  dùng với em từ lúc nào?"
"Trước khi đến thế giới ."
"Nói như ... Anh  gặp em ở trạm  gian ?!"
" ."
Triệu Sứ rùng , cảm giác  khống chế  đó  ùa về, cô vô thức cảm thấy sợ hãi Lục Cảnh Dương,  trốn khỏi nơi .
"Anh sẽ   hại em , Tiểu Sứ." Lục Cảnh Dương cẩn thận giải thích với cô: "Chuyện   trừng phạt đến thế giới ,  tước đoạt ý thức là thật. Anh chỉ  đảm bảo khi gặp  em,  vẫn  thể là bản ngã của chính ."
"Nghe thấy tiếng lòng của em thì  thể khôi phục  ý thức của  ?"
Nói bừa ? Thể chất của cô lợi hại như ,  cô   ?
Lục Cảnh Dương nghiêm túc gật đầu: "Em đối với  vẫn luôn là  đặc biệt nhất. Ban đầu  chính là vì sự xuất hiện của em cho nên mới thoát khỏi cốt truyện,  suy nghĩ của riêng  và nhịp tim của riêng . Anh tin chắc, bất kể là đến thế giới nào, chỉ cần gặp em,   tiếng lòng của em,  sẽ tìm   bản ngã của ."
"Tiểu Sứ, em là một phần  thể thiếu của , là một phần của linh hồn ."