Triệu Sứ đại khái hiểu  tại       cho cô  lý do   108 chọn. Chắc chắn là do    hành vi g.i.ế.c chóc tàn bạo trong thế giới tiểu thuyết , dù  thì  phán quyết cần  thật tàn nhẫn, đồng thời  gan  và  đầu óc, Cảnh Châu  vặn phù hợp với tất cả các đặc điểm của  phán quyết.
Anh    cho cô  lý do,  lẽ là lo cô sẽ sợ .
 ngay cả khi   , chỉ dựa  nỗi sợ hãi của Triệu Sứ đối với Cảnh Châu, cô cũng  dám đến gần .
Triệu Sứ thấy bảng điều khiển  trở  bình thường, liền lấy chiếc đồng hồ vạn niên  chuẩn  từ   trả cho , đồng thời : "Những thứ còn  em sẽ gửi trả  bằng chuyển phát nhanh, mối quan hệ của chúng  đến đây là chấm dứt."
Lục Cảnh Dương ngây : "Chấm dứt là ?"
"Là..." Triệu Sứ để ý đến biểu cảm của Lục Cảnh Dương, lắp bắp : "Ý là chia, chia tay."
Lục Cảnh Dương đột nhiên  kiểm soát  cảm xúc, một tay kẹp chặt vai cô: "Em  chia tay với  ?!"
Bả vai Triệu Sứ đau nhói, trong lòng sợ hãi nhưng vẫn lấy hết can đảm, kiên định : "Là  lừa em , nếu em   là Cảnh Châu từ sớm thì em sẽ  bao giờ ở bên !"
Lời  của Triệu Sứ vô cùng lạnh lùng và vô tình,  hề  cơ hội để thương lượng. Trái tim Lục Cảnh Dương đau nhói, như thể  một vật sắc nhọn đ.â.m xuyên qua lồng ngực, m.á.u trào lên đến cổ họng.
"Nếu   đồng ý thì ?" Lục Cảnh Dương nghiến răng .
Triệu Sứ nhắm mắt, ngẩng đầu lên: "Vậy thì  hãy g.i.ế.c em !"
Triệu Sứ  chắc Lục Cảnh Dương  nổi giận mà  tay với cô thật  , dù   là  phán quyết,  g.i.ế.c cô dễ như trở bàn tay, trong lòng cô vô cùng lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-257-b.html.]
Cảm thấy bàn tay đang bóp chặt vai  ngày càng mạnh, Triệu Sứ  cố gắng kiềm chế hết sức nhưng vẫn  nhịn  mà hít  một .
Lực đạo  vai đột nhiên biến mất, Triệu Sứ mở mắt , thấy Lục Cảnh Dương mặt mày tái mét  đó, cả  như một cái giếng cạn,   mất hết sức sống.
Sau khi bảng điều khiển của Triệu Sứ khôi phục tín hiệu, thanh thông báo liên tục hiện lên hàng chục cảnh báo màu đỏ, tất cả đều liên quan đến nhiệm vụ thất bại.
Cô xóa hết những thông báo đó ,  đó liên lạc với hệ thống.
Đã hai năm , Triệu Sứ cuối cùng cũng  thấy giọng  của hệ thống.
"Ký chủ 668!  còn tưởng cô c.h.ế.t !"
Có lẽ vì  quá lâu  liên lạc, giọng  máy móc vốn lạnh lùng của hệ thống cũng tăng cao thêm vài độ.
Triệu Sứ vẫn giữ nụ  lịch sự: "Cậu     lời nào  ho ?"
Hệ thống tiếp tục hỏi: "Hai năm nay cô   gì? Tại  tất cả các nhiệm vụ  đó đều thất bại?"
Triệu Sứ lười giải thích, trực tiếp ngắt lời nó: "Nói ngắn gọn,  mau mở cổng thời  cho ,    về."
"Hả? Bây giờ ?  phát hiện  thế giới của cô sắp sụp đổ . Quay về bây giờ cũng chẳng khác gì vài ngày nữa tự động  về."
" chỉ cần mấy ngày đó thôi! Rốt cuộc   mở  ?"