Trước đó, Cảnh Châu  từng để ý đến Triệu Sứ, chỉ  tất cả những đứa trẻ trong cô nhi viện đều hùa  bắt nạt ,  thầm thề,   nhất định sẽ trả thù tất cả.
 từ ngày đó trở , Triệu Sứ trở nên   khác với những đứa trẻ còn . Cô dùng  hình yếu ớt của  che chắn  mặt ,  sẽ bảo vệ , mặc dù cuối cùng cơm của  vẫn   khác cướp mất.
Triệu Sứ chia cơm của  cho ,    ăn, Triệu Sứ liền từng thìa từng thìa đút cho ,  đút  ‘đe dọa’ : "Nếu  ăn cơm tử tế,   sẽ  cao lớn  ."
"Không cao lớn thì ?" Anh hỏi.
"Sẽ mất quyền ưu tiên chọn bạn đời ,   sẽ   cô gái nào thích ,  đáng sợ !" Triệu Sứ khoa trương , cố tình chọn những lời gây sợ hãi.
Cảnh Châu  cô  , nhíu mày đáp  hai chữ: "Đáng sợ."
Trong kỳ nghỉ đông, Triệu Sứ tham gia một cuộc thi toán, giành  một khoản tiền thưởng,  khi  viện trưởng của cô nhi viện trừ  cái gọi là ‘phí thủ tục’, cô nhận  450 tệ.
Cô mua cho Cảnh Châu một bộ quần áo mới, khi tặng ,  chỉ lạnh mặt : "  cần, cô  trả  ."
Triệu Sứ dựa  việc lúc đó  cao hơn , cưỡng ép mặc   : "Tết là  mặc quần áo mới, quần áo mới  thể trừ tà, còn mang  may mắn cho năm mới."
"Vậy tại  cô  mặc?" Cảnh Châu hỏi.
" á?" Triệu Sứ mặt dày : " xinh , chỉ cần dựa  nhan sắc của  là  thể mang  may mắn ."
Cảnh Châu im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-257-ngoai-truyen.html.]
Triệu Sứ  chút ngượng ngùng nhưng cô cũng  sửa lời, mà chọn cách hạ thấp  khác. Cô tiếp tục  với Cảnh Châu: "Cậu  giống , tướng mạo  bình thường, cần  dựa  quần áo mới  thể tôn lên  một chút  trai, cho nên   mặc quần áo mới."
Trên mặt Cảnh Châu xuất hiện một tia nghi ngờ: "   trai ?"
Triệu Sứ nhắm mắt  bừa: "Không  trai, gầy như cây đậu."
Cảnh Châu ngoan ngoãn mặc quần áo .
Từ đó về , Triệu Sứ phát hiện chỉ cần     trai, chẳng hạn như dáng  gầy hoặc thấp bé,  sẽ trở nên   lời.
Có một  Triệu Sứ thực sự  nhịn , cô vòng vo hỏi : "Cậu cảm thấy ngoại hình của một   quan trọng ?"
Cảnh Châu đáp  một câu khiến cô  ngờ tới: "Của  quan trọng hơn,    mất quyền ưu tiên chọn bạn đời."
Triệu Sứ lập tức há hốc mồm.
Mặc dù  chút kinh ngạc  suy nghĩ vượt quá tuổi tác của  nhưng Triệu Sứ cho rằng, khi đối phó với trẻ con, chiêu nào dùng  thì cứ dùng.
Cảnh Châu và Triệu Sứ sống chung trong cô nhi viện 3 năm,  đó  năm 13 tuổi,   cha  nuôi đón .
Khi Cảnh Châu gặp  Triệu Sứ là  thời gian huấn luyện quân sự năm lớp 10. Lúc đó huấn luyện viên cho bọn họ nghỉ ngơi mười phút.
Anh   bóng râm của tòa nhà dạy học gần đó, đang cúi đầu ngẩn , bỗng  một thứ gì đó lạnh như băng áp  má . Anh giật ,   đầu   thấy khuôn mặt của Triệu Sứ.