Triệu Sứ   lưng Lục Cảnh Dương, thấy  trán   lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt,   chút m.á.u nào.
Cô  khỏi hỏi: "Anh  bệnh ? Hay là đặt em xuống, nghỉ một lát?"
Lục Cảnh Dương  thấy giọng cô, bước chân khựng ,  đó tiếp tục cõng cô  về phía : "Không ."
" sắc mặt  trông    lắm."
"Không  vấn đề về sức khỏe."
Triệu Sứ  mở miệng, hỏi  một câu  liên quan: "Lục Cảnh Dương,   đến quê em  đúng ? Những bông hoa  tặng em là hái ở trong sân nhà em đúng ?"
Lục Cảnh Dương im lặng một lúc, thừa nhận: "Có lẽ  về sớm hơn em vài ngày,   gặp  và em gái em."
"Anh gặp họ  ?"
"Ừ,   với họ rằng  là bạn của em, đến hái vài cành hoa tặng em."
"Anh cứ  thẳng như  ? Họ  thấy kỳ lạ ? À...  lẽ họ sẽ nghĩ là   mang đến mộ em."
"Họ cũng đang định  thăm em, định dẫn  đến mộ em."
"Quả nhiên là như em nghĩ. Sau đó thì ? Anh   ?"
"Có,  thấy họ quét mộ cho em,  ở   chuyện với em  lâu. Em gái em sắp thi đại học , em   em  giỏi, còn  hy vọng  thể thi đỗ  cùng trường đại học với em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-260-b.html.]
"Em    ?"
"Ừ,  đó   với họ rằng  còn  đến một nơi khác tặng hoa cho em. Mẹ em bảo  hái nhiều một chút,  rằng năm em mất, hoa vẫn  nở,  đáng tiếc. Bà  còn , bà   nhớ em nhưng em   đến thăm bà  trong mơ,     là vì bà  nhận nuôi em gái em nên em giận  ."
"Em    thể..." Giọng Triệu Sứ dần nhỏ .
Trong lòng cô dâng lên một nỗi chua xót, một lúc , Triệu Sứ như tự  với chính : "Bà  vẫn còn nhớ em thích hoa chuông vàng."
Triệu Sứ vẫn luôn  một tâm lý mâu thuẫn mà cô  dám  với ai.
Một mặt, cô hy vọng sự xuất hiện của em gái  thể xoa dịu  nỗi đau mà cô mang  cho  , để bà quên  quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới.  mặt khác, cô  sợ  sẽ trở thành chủ đề mà họ tránh nhắc đến,  cuối cùng  họ lãng quên.
Triệu Sứ  ngờ rằng  ngần  năm,  cô vẫn  từng quên cô. Bà   mang theo nỗi tiếc nuối của cô, cùng em gái cô sống thật .
Mùa xuân tuần , hoa chuông vàng vẫn sẽ nở mãi, như thời gian trôi chảy  ngừng. Mặc dù ,  thời gian ngắn ngủi mà Triệu Sứ tồn tại vẫn trở thành một phần quan trọng nhất trong ký ức của họ.
Cuối cùng Triệu Sứ cũng buông bỏ  cái c.h.ế.t của .
"Lục Cảnh Dương, cảm ơn ."
Giọng Triệu Sứ vang lên bên tai , Lục Cảnh Dương  nghiêng đầu, khóe môi khẽ động, coi như đáp .
Không lâu , Triệu Sứ  thấy tiếng nước chảy róc rách, cô    đến đích.
Lục Cảnh Dương đặt cô xuống  một hồ nước sâu trong rừng, diện tích hồ nước trông  lớn lắm,  hình thành từ một con suối.
Triệu Sứ đưa điện thoại cho Lục Cảnh Dương, cởi giày   thẳng xuống hồ. Khi  đến nơi mực nước ngập đến thắt lưng, cô liền dứt khoát lặn xuống.