Cô vô thức  ,  thấy Cảnh Châu đang  ngây   ghế sofa. Triệu Sứ ngây  một lúc,  khi phản ứng  tình hình hiện tại, cô vội vàng chạy  nhà vệ sinh, đóng sầm cửa .
Không lâu , trong nhà vệ sinh truyền đến một tiếng kêu thảm thiết: "Tiểu Cảnh,  hôm nay  về sớm thế?!"
Cảnh Châu cảm thấy cổ họng  khô khốc, giọng  vốn trong trẻo của  lúc    khàn khàn: "Sắp thi đại học , trường cho nghỉ sớm."
Truyền thống của trường bọn họ là  khi thi đại học sẽ cho nghỉ hai ngày để học sinh tự điều chỉnh tâm lý và thời gian biểu. Triệu Sứ đột nhiên nhớ  chuyện , chỉ hận  thể đập cho  một cái.
"Vậy   về  mà  bật đèn?" Cô chất vấn.
"Trước khi  kéo rèm cửa, trong phòng vẫn sáng." Cảnh Châu đáp.
Mùa hè ngày dài, lúc  mặt trời vẫn  lặn hẳn, bật đèn   bật đèn cũng  khác  là mấy.
"Vậy là  đều  thấy hết ?!"
"Nhìn thấy... cái gì?" Cảnh Châu   cô hỏi cái nào.
Triệu Sứ sốt ruột: "Cậu  xem, còn  thể  thấy cái gì chứ!! Chính là... cái đó của chị !"
Cảnh Châu nhớ  lúc nãy cô  , trong ánh sáng mờ ảo vẫn  thể thấy  những đường cong trắng nõn, cơ thể  đột nhiên nóng ran lên.
"Không." Giọng Cảnh Châu mang theo sự chột  khó nhận : "Sau khi kéo rèm cửa thì tối quá,    thấy gì cả."
"Thật ? Cậu  lừa chị chứ?" Triệu Sứ nửa tin nửa ngờ.
"Ừ,  lừa chị."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-260-ngoai-truyen.html.]
Nếu lúc  Triệu Sứ mở cửa  , chắc chắn sẽ thấy mặt Cảnh Châu  đỏ đến mang tai.
Mặc dù Triệu Sứ tin lời Cảnh Châu  nhưng khi đối mặt với , cô vẫn cảm thấy  ngượng ngùng, vì   khi tắm xong, cô vội vàng trở về phòng, cả đêm   ngoài.
Sáng hôm  thức dậy,  mở cửa nhà vệ sinh, Triệu Sứ  trực tiếp chạm mặt Cảnh Châu ở bên trong.
Anh đang  xổm  sàn giặt quần áo và ga giường.
Cảnh Châu  thích sạch sẽ,  thường xuyên  ga giường cho nên mặc dù Triệu Sứ cảm thấy mới sáng sớm  giặt những thứ    kỳ quái nhưng cô cũng  nghĩ nhiều.
Cô định   trở về phòng, đột nhiên nhớ   sắp thi đại học, thời gian  quý báu, liền hỏi : "Không   máy giặt ? Sao   tự giặt tay?"
"..." Cảnh Châu chần chừ một lúc: " sợ máy giặt giặt  sạch."
Triệu Sứ thầm nghĩ,  giặt tay chắc gì  sạch hơn máy giặt chứ? Mặc dù nghĩ như , nhưng cô vẫn : “Cậu để đó, để chị giặt cho."
Cảnh Châu cúi đầu xuống, nhỏ giọng : "Không cần,  tự giặt."
Nghe   , Triệu Sứ cũng  miễn cưỡng nữa,   cô đang lười động tay.
Sau khi Cảnh Châu thi đại học xong,  trở về nhà cha  nuôi. Tuần thứ hai  khi  kết quả thi đại học, Cảnh Châu đến thăm cô,  với cô rằng  sắp  du học.
Ban đầu   định tỏ tình với cô, để cô đợi  bốn năm. Không ngờ, Triệu Sứ  đề nghị cùng   nước ngoài,  liền vui mừng đồng ý.
Anh   rằng, Triệu Sứ vì thấy độ tin cậy của  đối với cô  nhảy lên 95%, cô là vì   bỏ dở nhiệm vụ giữa chừng.
Ra nước ngoài, Cảnh Châu   học  tham gia các khóa đào tạo kỹ năng khác do cha nuôi sắp xếp, còn Triệu Sứ thì nhanh chóng tìm  một công việc, cuộc sống cứ thế trôi qua bình lặng.