Cảnh Châu giúp Triệu Sứ tắm rửa, bế cô  phòng ngủ. Vì chống   mà cô gần như  dùng hết  bộ sức lực,  nhanh  đó  ngủ say.
Cảnh Châu  ngoài mua thuốc mỡ, về đến nhà thì cẩn thận bôi thuốc mỡ lên những vết bầm tím   cô. Khi xoa bóp đến cổ cô,  vô tình phát hiện  công tắc điều khiển bảng điều khiển.
Như , tất cả bí mật của Triệu Sứ đều   bại lộ  mặt .
Sau khi trải qua chuyện tối hôm đó, Triệu Sứ   cách nào đối mặt bình thường với , cũng    chuyện với .
Sau đó Cảnh Châu  cố ý  cho  ốm đến phát sốt, Triệu Sứ mới miễn cưỡng đến chăm sóc . Nấu cháo cho , dặn dò  uống thuốc đúng giờ, đút nước cho  uống.
Một đêm nọ, Triệu Sứ  thấy   đói, liền dậy   bếp nấu mì cho .
Tay nghề nấu nướng của Triệu Sứ  , ngay cả nấu cháo  nấu mì đơn giản cũng  kiểm soát  lửa,  sống thì cũng nhừ, tóm  hương vị đều khó tả.  mặc dù , Cảnh Châu đều ăn hết.
Triệu Sứ  buồn ngủ, chống tay lên mặt bàn ngủ gật, đột nhiên cảm thấy  một đôi tay quấn quanh eo , cô theo bản năng  đầu , môi chạm  má Cảnh Châu.
Cảnh Châu ôm cô từ phía , đầu vùi  hõm vai cô, môi nở một nụ : "Tiểu Sứ hôn ,   hôn ." Nói xong liền chụt một cái lên môi Triệu Sứ.
Triệu Sứ  kịp đề phòng, tay run lên, suýt nữa   rơi cái bát đặt  mép bàn. Một lúc , cô ngượng ngùng  đầu ,  chút khó xử : "Tiểu Cảnh,  đừng như ."
Cảnh Châu chớp chớp đôi mắt vô tội: "Tại   thể như ? Anh   đại học ,   em   đại học  là  thể yêu đương ?"
"..." Triệu Sứ mệt mỏi : "  là yêu đương bình thường,     và ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-264-ngoai-truyen.html.]
"Chúng   bình thường mà,  đối với em như thế nào, em  cảm nhận  ?"
Triệu Sứ ngẩn .
Từ đó về , Cảnh Châu càng ngày càng mê đắm việc tiếp xúc  thể với Triệu Sứ, hành động của  cũng ngày càng quá đáng. Nếu Triệu Sứ   nghĩ đến chút giá trị tin tưởng cuối cùng của  thì  lẽ  sớm bỏ chạy .
Cô sợ chọc giận  sẽ xảy  chuyện giống như tối hôm đó, đành  chiều theo   chuyện.
Điều Cảnh Châu thích  nhất, chính là bế cô  ban công hôn, để lưng cô dựa  lan can ban công. Họ ở tầng hai mươi ba, mỗi  lưng Triệu Sứ dựa  lan can, cô đều  cảm giác như  sắp rơi xuống, cho nên sẽ chủ động vòng tay ôm cổ , điều  khiến Cảnh Châu  thích.
May là Cảnh Châu chỉ hôn hôn ôm ôm,  vượt qua giới hạn cuối cùng của cô. Chỉ là, thỉnh thoảng  sẽ  cô  ngủ  cùng một chiếc giường với , điều  khiến Triệu Sứ cảm thấy  chút khó xử, thậm chí  một ,  còn yêu cầu cô mặc bộ đồ ngủ  mua.
Sau khi  đảm bảo  đảm bảo  rằng  sẽ  đụng  cô, Triệu Sứ mới miễn cưỡng mặc ,  đó là nụ hôn như mưa rào khiến cô ngạt thở ập đến, lòng bàn tay  còn nóng hơn tối hôm đó, luồn  trong quần áo cô, sờ khắp  cô.
Triệu Sứ  đẩy   nhưng  quá nặng,  còn dán chặt  cô. Đừng  là đẩy , cô thậm chí còn  nhấc nổi một ngón tay.
Hành động của Cảnh Châu  vội vàng, giống như chỉ hận  thể lập tức nuốt chửng cô. Khi cảm nhận  một luồng nhiệt nóng ấm chạm  cơ thể , giọng  của Triệu Sứ run lên, cô cầu xin : "Bây giờ  ,     hứa với em  ?"
Cảnh Châu thở dốc, nóng lòng : "  ,   ngay bây giờ!"
Giọng  khàn khàn, trong đó mang theo một chút đáng thương.  khi    mắt Triệu Sứ  như  vực sâu vạn trượng,  nuốt chửng cô.
Triệu Sứ nhắm mắt , lấy hết can đảm từ chối : "Bây giờ  , thật sự  ,  đợi... đợi chúng  kết hôn ."
Triệu Sứ thề, câu  cuối cùng của cô chỉ là  bừa. Cô cho rằng, Cảnh Châu đối với cô chỉ là ham  sắc dục đơn thuần, sẽ  thực sự  kết hôn với cô.