Triệu Sứ vẫn  đó   phản ứng gì, dường như  quen với tính khí thối tha  của Tống Hứa Nghiễn.
Cô bình tĩnh : "Sắp cút ,  đừng vội."
Lời cô  rõ ràng  ngoài dự đoán của Tống Hứa Nghiễn, ôn hòa và yên tĩnh như , chẳng giống cô chút nào. Ngay  đó  cô  câu tiếp theo,    thấy  nghĩ nhiều .
"Trước khi em cút,   thể giúp em một việc ?"
Cô  dậy  đến  mặt Tống Hứa Nghiễn, đôi mắt long lanh  thẳng  mắt  ,  mặt nở nụ  nịnh nọt.
Nhìn thấy cô ngoan ngoãn như ,  đầu tiên Tống Hứa Nghiễn  từ chối thẳng thừng.
"Việc gì?" Anh  hỏi.
"Bây giờ em   trượt tuyết, chị em cũng ,   cùng chúng em nhé?"
Tống Hứa Nghiễn nhíu mày, nếp nhăn giữa hai đầu lông mày tựa như  thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi: "Không ! Lúc sáng ngã thành như , cô còn  trượt thêm  nữa ?"
Triệu Sứ chỉ    gì. 
— [Anh  đúng ,  chính là  trượt thêm  nữa.]
Lục Cảnh Dương đang cầm khăn lau tóc,  thấy tiếng lòng của Triệu Sứ, nghi hoặc  cô một cái.
Triệu Sứ  hề  , chỉ chăm chăm  Tống Hứa Nghiễn. Một tay cô nắm lấy tay trái   lắc lắc, nài nỉ: "Anh Hứa Nghiễn,   cùng em  mà."
Tống Hứa Nghiễn cảm nhận  bàn tay cô gái đang nắm lấy lòng bàn tay   nhỏ nhắn  mềm mại, thon dài trắng nõn, còn  se lạnh.
Cảm giác mềm mại đó như mang theo dòng điện, khiến cánh tay   tê dại, nhịp tim cũng bất giác đập nhanh hơn. 
Anh  thầm nghĩ, cô đang  nũng với  ? Thế  cũng quá giả tạo !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-31.html.]
Thế nhưng   quả thật  thích.
Thấy Tống Hứa Nghiễn  trả lời, Triệu Sứ  thêm một tay, hai tay nắm lấy tay   lắc lắc: "Anh Hứa Nghiễn,   ,   trượt cùng em một  thôi, một  thôi!"
Giọng cô càng lúc càng nũng nịu, Tống Hứa Nghiễn thực sự  chịu nổi, giả vờ  kiên nhẫn : "Được  ,   ! Đừng lắc nữa!"
Dù   nhưng   cũng  hất tay Triệu Sứ , ngược  để mặc cho cô nắm, thậm chí còn lờ mờ hy vọng cô  thể nắm lâu thêm một lúc nữa.
 Triệu Sứ     đồng ý thì  lập tức buông tay . 
Cô chạy đến cửa phòng: "Em  ngoài đợi ,   quần áo  ." Nói xong liền mở cửa phòng chạy  ngoài.
Chỉ một giây , cửa phòng  mở , một cái đầu nhỏ thò  khe cửa, yếu ớt hỏi: "Anh Cảnh Dương,   ?"
Lục Cảnh Dương  hỏi: "Em  chào đón  ?"
Triệu Sứ gật đầu: "Chào đón chứ!"
— [Dù  thì thêm một   bớt một  cũng  ảnh hưởng gì.]
Lời  khiến trong lòng Lục Cảnh Dương ít nhiều cảm thấy  thoải mái.
Lục Cảnh Dương buồn bã : "Anh  mệt ,   ."
"Được thôi,   nghỉ ngơi cho khỏe." Triệu Sứ rụt đầu , đóng cửa phòng. 
Lục Cảnh Dương: Sao tự nhiên  thấy tức n.g.ự.c thế ?
Khoảng năm sáu phút , cửa phòng mở , Tống Hứa Nghiễn  ngẩng đầu lên, phát hiện  cửa  hai , một là Triệu Sứ, một  nữa  là Phương Bách Xuyên.
"Cậu đến đây  gì?"