Cô ấm ức trong lòng, cuối cùng buông một câu tàn nhẫn với hệ thống: "Mi cứ chờ đấy! Xem xem lần sau ta có thèm để ý đến mi nữa không không!"
...
Triệu Sứ trở lại trường, Phương Bách Xuyên phát hiện dường như cô có chuyện không vui, cả ngày đều ngồi trong lớp ngẩn người, thỉnh thoảng còn thở dài.
"Sao thế?" Phương Bách Xuyên đẩy đẩy cô.
Triệu Sứ buồn rầu, thở dài: "Bị lừa tiền.”
Phương Bách Xuyên kinh ngạc: "Hả? Khi nào? Bị lừa mất bao nhiêu?"
Triệu Sứ bực bội nói: "Ba ngày trước, lừa đảo qua điện thoại, bốn vạn."
Cuộc "Điện thoại xuyên không gian" đó tốn hết bốn phút, một phút một vạn, cô đã tiêu bốn vạn, quả thực là lòng đau như cắt!
"Bốn vạn?" Phương Bách Xuyên khựng lại, dường như đang tiêu hóa con số này: "Bốn vạn mà đáng để cậu để bụng lâu như vậy sao?"
Phương Bách Xuyên không hiểu nổi, Triệu Sứ cũng không hiểu nổi: "Bốn vạn đó! Rất nhiều!!"
Cô phải đến tiểu thuyết tận thế g.i.ế.c bốn nghìn con zombie mới kiếm được nhiều tiền như vậy, mệt c.h.ế.t đi được, còn nguy hiểm rình rập. Đây chính là số tiền mồ hôi xương m.á.u của cô, vậy mà chỉ vì một cuộc điện thoại, bây giờ đã không còn nữa!!
"Không phải chỉ là bốn vạn thôi sao, tôi chuyển cho cậu, cậu đừng có suốt ngày cau có nữa, không đẹp."
Phương Bách Xuyên vừa nói vừa lấy điện thoại ra, chuyển bốn vạn cho Triệu Sứ,
Triệu Sứ nghe thấy tiếng thông báo nhận tiền trên điện thoại, nhất thời không biết nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-52.html.]
"Thế nào? Bây giờ tâm trạng có tốt hơn chút nào không?" Phương Bách Xuyên hỏi.
Triệu Sứ vẻ mặt phức tạp: "Cậu... bình thường vẫn như vậy sao?"
"Như thế nào?"
"Tùy tiện cho người khác tiền."
"Đây không gọi là cho tiền, đây gọi là an ủi bạn tốt của tôi." Phương Bách Xuyên nói rất nghiêm túc.
Triệu Sứ nghiêm túc nhìn khuôn mặt cậu ta, làn da trắng trẻo, ngũ quan hài hòa, thanh tú pha chút trẻ con. Nhìn về ngoại hình, thật sự đúng là không chê vào đâu được.
Triệu Sứ lắc đầu: "Thôi, tiếc là chị tôi không tham tiền, nếu không thì cậu cứ ném tiền vào chị ấy, chị ấy chắc chắn sẽ động lòng."
Phương Bách Xuyên bật cười: "Thế còn cậu? Cậu tham tiền à?"
"Ừ, tôi tham tiền." Triệu Sứ thẳng thắn thừa nhận: "Tôi yêu tiền như mạng sống của mình."
"Xong đời rồi!" Phương Bách Xuyên khoa trương né tránh sang một bên: "Thế chẳng phải cậu sắp yêu tôi rồi sao?"
Triệu Sứ hết chỗ nói: "Cậu yên tâm đi, tôi có người mình thích rồi."
"Thế lỡ như sức hấp dẫn của tôi quá lớn, khiến cậu thay lòng đổi dạ thì sao?"
Triệu Sứ trợn trắng mắt, vừa mở miệng định phản bác thì nữ sinh ngồi bàn trước đột nhiên quay lại, vẻ mặt vui mừng phấn khởi: "Cái gì thế? Triệu Sứ, cậu thay lòng đổi dạ rồi à? Cậu với Tiểu Xuyên định yêu nhau à??"
Đây là ban cán sự môn Ngữ văn của lớp bọn họ, Bạch Tri Ý, cái tên nghe có vẻ tao nhã nhưng tính tình lại rất hoạt bát, tư duy phong phú, sở thích lớn nhất trong đời - bịa chuyện; chuyện giỏi nhất - bắt gió bỏ bóng, nói những chuyện không có thật.
Hơn một nửa tin đồn bát quái trong lớp đều là do cô ta truyền ra, tin đồn vô lý nhất từ trước đến nay là cô giáo tiếng Anh nửa đêm đi trộm mèo nhà cô giáo vật lý, thực ra con mèo đó vốn là của cô giáo tiếng Anh; tin đồn thật nhất là chuyện Triệu Sứ theo đuổi Tống Hứa Nghiễn. Nhưng chuyện này, cơ bản ai có mắt có tai đều có thể nhìn ra.