Triệu Sứ biết "Tiền án" của cô ta, vội vàng đính chính: "Không có, không có, cậu nghe nhầm rồi, chúng tôi đang nói đùa thôi."
"Thôi đi, sợ là mượn chuyện đùa để nói thật đấy." Bạch Tri Ý không tin.
"Sao lại thế được! Cậu không biết à, người tôi thích là Tống Hứa Nghiễn, người Phương Bách Xuyên thích là...!"
Ngay khi Triệu Sứ sắp nói ra chữ "Chị tôi" thì Phương Bách Xuyên đột ngột đưa tay bịt miệng cô, ngắt lời: "Là toán! Người tôi yêu là toán!"
"Ồ~~" Bạch Tri Ý cười đầy ẩn ý: "Ôi, tôi hiểu, tôi hiểu mà!"
Triệu Sứ và Phương Bách Xuyên bị cô ta cười đến phát hoảng.
Một lúc sau, Bạch Tri Ý lấy điện thoại ra cho họ xem.
Đó là một bức ảnh, trong ảnh, Triệu Sứ và Phương Bách Xuyên đang đứng trước cửa một khách sạn năm sao.
Bạch Tri Ý hạ giọng nói: "Tuần trước hai người còn cùng nhau thuê phòng, thế mà vẫn không thừa nhận là ở bên nhau à?"
Triệu Sứ bị cô ta dọa đến mức suýt cắn phải lưỡi: "Thuê phòng gì chứ! Tôi còn chưa đủ tuổi thành niên đâu, nếu cậu truyền lời này ra ngoài, Phương Bách Xuyên sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự đấy!"
"Không cần đâu." Bạch Tri Ý nghiêm túc phổ cập kiến thức cho cô: "Trên 16 tuổi, tự nguyện thì không phạm pháp."
Phương Bách Xuyên ở bên cạnh nghe mà muốn ói máu: "Cô nói cái gì thế! Không đúng, bức ảnh này ở đâu ra?"
Bạch Tri Ý cười cười: "Trên diễn đàn của trường."
Bài đăng được đăng vào tối qua, rất nhiều người đã xem, những bình luận bên trong cũng giống như những gì Bạch Tri Ý nói, đều nghi ngờ hai người họ ở bên nhau.
"Thôi." Phương Bách Xuyên nói với Triệu Sứ: "Chuyện này cậu đừng quan tâm nữa, tôi sẽ xử lý."
Phương Bách Xuyên đã nói sẽ xử lý, cho nên Triệu Sứ cũng không quan tâm đến chuyện này nữa, mặc dù ánh mắt các bạn học trong trường nhìn cô ngày càng kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-53.html.]
Cho đến ngày Triệu Sứ nhận được điện thoại của Hạ Đường, cô mới biết Phương Bách Xuyên căn bản không xử lý chuyện này.
Hạ Đường biết rõ tình hình ngày hôm đó cho nên lúc đầu không cũng để ý đến bài đăng này. Nhưng theo thời gian, những bình luận bên dưới bài đăng ngày càng trở nên ác ý. Có người nói hai người bọn họ đã xác định mối quan hệ ở trường, nói có sách mách có chứng. Quan trọng nhất là, Triệu Sứ và Phương Bách Xuyên đều không lên tiếng phản bác, cô mới có chút hoảng.
Triệu Sứ bị mắng vài câu, ngày hôm sau đến trường liền chất vấn Phương Bách Xuyên.
Phương Bách Xuyên cười hỏi ngược lại cô: "Chị cậu có tức giận không?"
"Nói nhảm! Tại sao cậu lại thất hứa?" Triệu Sứ vỗ một cái vào lưng cậu ta.”
Nếu còn có lần sau, cái tát này khẳng định sẽ rơi vào mặt chứ không phải vào lưng nữa.
"Tôi không thất hứa." Phương Bách Xuyên thề thốt: "Tôi sẽ xử lý chuyện này, đợi chiều nay tan học trở về tôi sẽ xử lý."
"Tại sao phải kéo dài đến tận bây giờ? Nếu như cậu xử lý sớm một chút thì tôi cũng không bị chị tôi mắng." Triệu Sứ oán trách.
"Thế còn tôi thì sao?" Phương Bách Xuyên mặt đầy chờ mong nhìn cô.
"Cậu sao?" Triệu Sứ không hiểu ý cậu ta..
"Cô ấy có mắng tôi không?"
"Không có, cô ấy không nhắc đến cậu.”
Nụ cười trên mặt Phương Bách Xuyên dần chuyển sang thất vọng: "Tại sao chị ấy không mắng tôi nhỉ?"
"Cậu bị bệnh à?" Triệu Sứ buột miệng thốt ra.
Có ai cầu mong mình bị mắng như cậu ta không?
Bệnh thần kinh!