Lục Cảnh Dương đã nghĩ đến đủ mọi lý do nhưng không ngờ cô lại không ăn được vì lý do sức khỏe: "Vậy sao lúc đó em không nói? A Nghiễn nói em kén ăn mà em cũng không giải thích."
"Ừm... Thực ra anh ấy nói cũng không sai, đúng là em khá kén ăn, có điều kết quả này là do yếu tố khách quan gây ra."
Triệu Sứ không thích giải thích, đặc biệt là với những người như Tống Hứa Nghiễn, anh ta thường xuyên làm nhục cô, hạ thấp cô, cho dù cô có giải thích thì anh ta cũng chỉ cảm thấy cô giả tạo, hoặc là chuyện bé xé ra to, tóm lại là chẳng có ý nghĩa gì.
"Nhưng như thế thì A Nghiễn sẽ luôn hiểu lầm em."
"Không sao, dù sao thì trong ấn tượng của anh ấy, em vẫn luôn không tốt đẹp, bây giờ chỉ thêm cái kén ăn nữa thôi, không ảnh hưởng gì nhiều."
Lục Cảnh Dương cảm thấy lời này từ miệng cô nói ra có chút kỳ lạ, anh nghiêng tai muốn thử nghe tiếng lòng cô, phát hiện cô thực sự nghĩ như vậy, không phải nói dối.
Một lúc lâu sau, Lục Cảnh Dương mới nói: "Anh có cảm giác dường như em đã thay đổi rồi, Tiểu Sứ."
"Có sao?"
——[Rõ ràng như vậy sao?]
"Ừ, cảm thấy bây giờ em lý trí hơn trước nhiều."
"Cũng không phải lúc nào cũng vậy." Triệu Sứ bổ sung: "Em cũng hay phát điên lắm."
——[Lý trí chỉ tồn tại khi không có cốt truyện, khi có cốt truyện thì lại bắt đầu phát điên.]
Đây là lần thứ hai Lục Cảnh Dương nghe thấy cô nói những lời kỳ lạ như vậy.
"Tiểu Sứ, sau này em có định đi làm diễn viên không?" Lục Cảnh Dương do dự hồi lâu, vẫn không kìm được sự tò mò.
"Hả?" Triệu Sứ thấy anh đột nhiên chuyển sang một chủ đề khác, mạch suy nghĩ suýt nữa không theo kịp: "Sao anh lại hỏi vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-55.html.]
"Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy em xinh đẹp như vậy, rất hợp để làm diễn viên."
Lý do Lục Cảnh Dương bịa ra rất vội vàng, cũng rất miễn cưỡng.
Triệu Sứ nghi ngờ nhìn anh mấy lần, phủ nhận: "Hiện tại em không có ý định đó."
"Vậy em có muốn làm biên kịch hoặc nhà văn không?" Lục Cảnh Dương tiếp tục hỏi.
"Hả?"
"Ồ, anh thấy em học giỏi văn, rất hợp với những công việc này."
Triệu Sứ: "...Cũng không có ý định đó."
Kỳ lạ thật, Lục Cảnh Dương thầm nghĩ, không làm diễn viên cũng không làm biên kịch, vậy thì những lần cô lẩm bẩm ‘Nam phụ’, ‘Nữ chính’, ‘Cốt truyện’ các thứ là có ý gì?
Anh còn chưa kịp suy nghĩ ra thì xe đã đến nơi.
Lục Cảnh Dương tìm một nhà hàng Quảng Đông, các món ăn ở đây đều rất thanh đạm, rất tốt cho dạ dày của Triệu Sứ.
Triệu Sứ ăn được một nửa thì đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Anh Cảnh Dương, lúc nãy anh ở cổng trường nói có chuyện muốn nói với em, là chuyện gì vậy?"
"Em ăn trước đi." Lục Cảnh Dương múc cho cô một bát cháo cua: "Ăn xong rồi nói."
Triệu Sứ ngoan ngoãn ăn xong, nhận lấy khăn giấy Lục Cảnh Dương đưa cho, sau đó nghe anh từ từ mở lời: "Tiểu Sứ, em... chuyện của em và Phương Bách Xuyên, là thật sao?"
Triệu Sứ cuối cùng cũng hiểu tại sao anh lại để cô ăn trước. Nếu hỏi trước thì có lẽ cô sẽ ăn không vô.
"Tất nhiên không phải là thật rồi! Hôm đó anh cũng có ở đó mà. Em và Phương Bách Xuyên đến trường anh thăm chị họ, buổi tối chỉ có thể ở lại khách sạn. Em và cậu ấy mỗi người ở một phòng, không ở chung." Nói xong còn cảm thấy chưa đủ sức thuyết phục, cô bổ sung thêm: "Thậm chí còn không sang phòng nhau!"