Trong nhà, thành tích học tập của Phương Bách Xuyên là tốt nhất. Chỉ cần cậu ta thi được hạng nhất, bất kể là muốn làm gì, bố mẹ đều sẽ không can thiệp, ngay cả chuyện yêu sớm mà hầu hết các bậc phụ huynh đều tránh như tránh tà.
Tất nhiên, quan trọng nhất là bố mẹ Phương cũng để mắt đến con gái nhà họ Hạ.
Nhà họ Hạ xếp thứ mười trong số những gia đình giàu nhất địa phương, hơn nữa Hạ Đường xinh đẹp, lại rất ưu tú, có thể nói là môn đăng hộ đối với Phương Bách Xuyên. Vì vậy, bố mẹ Phương không những không phản đối mà còn rất ủng hộ.
Khi Phương Bách Xuyên đến trường đại học thăm Hạ Đường, cậu luôn thích kéo Triệu Sứ đi cùng. Thế nhưng Triệu Sứ chỉ đi có một lần, sau đó không bao giờ đi nữa.
Vừa muốn lấy cô làm cớ, vừa chê cô là bóng đèn, Triệu Sứ chưa từng thấy người nào phiền phức như Phương Bách Xuyên. Cuối tuần rảnh rỗi, ở nhà ngủ không tốt sao?
Việc Phương Bách Xuyên chạy đi chạy lại giữa hai nơi kéo dài cho đến hết học kỳ một lớp 12.
Lúc đầu, Phương Bách Xuyên tưởng rằng Hạ Đường sẽ về vào kỳ nghỉ đông, vui mừng khôn xiết chờ đợi, mãi cho đến khi nghe Triệu Sứ nói kỳ nghỉ đông lần này Hạ Đường sẽ ở lại thành phố A.
Mặc dù hy vọng không thành nhưng phương pháp vẫn luôn nhiều hơn khó khăn. Cô ấy không về thì cậu sẽ đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-58.html.]
Phương Bách Xuyên trải qua kỳ nghỉ ở thành phố A, sau khi khai giảng, Triệu Sứ gặp Phương Bách Xuyên ở trường, cô nhìn chằm chằm cậu ta hồi lâu: "Cậu ở đó không có cơm ăn à? Sao lại gầy đi nhiều như thế?"
Mỡ trên mặt đã không còn, đường nét xương hàm cũng lộ ra rõ hơn. Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy, từ mặt trẻ con bây giờ đã biến thành mặt trái xoan.
Phương Bách Xuyên ủ rũ nói: "Đừng nhắc nữa, chị cậu đi làm thêm ở quán cà phê suốt kỳ nghỉ đông, tôi liền xin vào làm cùng chị ấy, kết quả mệt muốn c.h.ế.t luôn. Nhưng kỳ lạ là, ngày nào chị ấy cũng tràn đầy sức sống, như thể không thấy mệt vậy. Thấy chị ấy như vậy, tôi cũng không tiện chùn bước, ôi..."
Phương Bách Xuyên sĩ diện, chịu khổ ở quán cà phê hơn hai mươi ngày, bản thân mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
"Ừm, chị tôi vốn dĩ chính là như vậy, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng." Triệu Sứ nhớ lại lúc cô ấy ở nhà, một phút có thể chia thành hai phút để dùng. Không chỉ chú trọng học các môn văn hóa, cô còn không bỏ qua việc bồi dưỡng các sở thích của mình, thậm chí còn có thời gian đi thi lấy bằng lặn.
"Chị của cậu thật sự quá mạnh mẽ, rõ ràng là con gái được nuôi dưỡng trong nhung lụa, sao lại mạnh mẽ như vậy chứ? Vừa mới vào đại học đã nghĩ đến chuyện độc lập về kinh tế."
Nghe Phương Bách Xuyên nói đến chuyện độc lập về kinh tế, Triệu Sứ dần nhớ lại cốt truyện phía sau trong tiểu thuyết.
Sau khi vào đại học, Hạ Đường không chỉ yêu cầu bản thân độc lập về kinh tế, cô còn yêu cầu Triệu Sứ.
Cô tịch thu tiền sinh hoạt phí mà bố mẹ Hạ cho nữ phụ, bắt cô tự lực cánh sinh đi làm thêm, nói là để cô thích nghi với cuộc sống xã hội sớm hơn, đồng thời giáo dục cô không thể dựa dẫm vào người khác cả đời.