Triệu Sứ biết tửu lượng của mình không tốt, chỉ uống một chút rượu sâm banh. Sau đó ngồi một chỗ chơi điện thoại, hoặc nhìn đám người trên sàn nhảy nhảy nhót hỗn loạn.
Có một bạn nam đến bắt chuyện với Triệu Sứ, nói trước đây không để ý đến cô, rất hối hận vì không kết bạn với cô khi còn đi học, nói xong còn muốn kéo Triệu Sứ đi nhảy. Triệu Sứ từ chối, nhưng người đó vẫn cứ kéo tay cô, lôi cô vào sàn nhảy.
Anh chàng kia dường như đã hơi say rồi, miệng không ngừng khen Triệu Sứ xinh, khen cô dáng đẹp, ánh mắt cứ đảo lung tung, khiến Triệu Sứ rất khó chịu.
Nếu chỉ như vậy thôi thì cũng không sao, nhưng cậu ta còn muốn động tay động chân, muốn áp sát Triệu Sứ để nhảy. Triệu Sứ tức giận giơ tay tát cậu ta một cái.
Triệu Sứ trong lúc ở thế giới tận thế đã rèn luyện được một thân võ nghệ nhưng cô quên mất rằng thể chất của nữ phụ này không tốt, cánh tay yếu ớt, không hề có sức lực. Cái tát rơi vào mặt đối phương, không những không đau mà còn khiến cậu ta phấn khích hơn.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, thấy đánh không lại, Triệu Sứ vội quay đầu bỏ chạy. Nhưng trong sàn nhảy đông nghịt người, cô căn bản không chạy thoát được.
Thấy đối phương lại áp sát, Triệu Sứ đang định kêu cứu.
Lúc này đột nhiên có một bóng người từ trong đám đông xông ra, chắn giữa cô và cậu ta
Triệu Sứ thấy người đến là Lục Cảnh Dương, hai tay nắm chặt lấy cánh tay anh, như thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng, người núp sau anh, chỉ để lộ hai con mắt quan sát tình hình phía trước.
Lục Cảnh Dương đ.ấ.m thẳng vào mặt cậu trai kia, cậu ta trực tiếp bị đánh ngã sang một bên.
Triệu Sứ còn đang cảm thán sức lực của anh lớn thật, Lục Cảnh Dương đột nhiên quay đầu hỏi cô: "Có cần báo cảnh sát không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-60.html.]
Anh cụp mắt, khuôn mặt nửa ẩn nửa hiện dưới ánh đèn đủ màu chói mắt, trong ánh mắt ẩn chứa sự u ám và hung dữ không thể che giấu.
"À... không cần không cần, em không sao." Triệu Sứ cảm thấy nếu như làm ầm ĩ lớn lên thì sẽ rất phiền phức.
Hơn nữa, có ai đánh người lại chủ động gọi cảnh sát đâu!
Lục Cảnh Dương hiểu ý cô, sau đó định đưa cô về.
Ngồi trên xe, thần kinh căng thẳng của Lục Cảnh Dương cuối cùng cũng được thả lỏng.
"Sao lại một mình đến quán bar? Nơi này rất loạn, lần sau đừng đến một mình nữa."
"Em không đến một mình." Triệu Sứ giải thích: "Em đến tham gia họp lớp, người vừa nãy thực ra cũng là bạn học của em."
"Bạn học của em tệ đến thế à?" Lục Cảnh Dương nghĩ thầm, Học viện Edlan sắp phá sản rồi sao, còn có thể dạy ra được những học sinh tệ như vậy.
“Cậu ta đã uống rượu, chắc là say rồi.”
"Cậu ta đối xử với em như vậy, em còn bênh vực cho cậu ta sao? Nếu hôm nay anh không đến, em định làm thế nào?"
Giọng điệu của Lục Cảnh Dương rất hung dữ, Triệu Sứ chưa từng thấy anh hung dữ như thế này bao giờ, cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại, để mặc cho anh nói.
Một lúc lâu sau, cô nhỏ giọng hỏi: "Anh Cảnh Dương, sao anh lại xuất hiện ở đó vậy?"