Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Phụ Chăm Chỉ Diễn Kịch - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-07-03 11:59:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Sứ tự nhận mối quan hệ giữa mình và Phương Bá Xuyên thực sự không tệ nhưng cậu ta vẫn luôn thích chọc ghẹo cô, ít khi nào thấy nhiệt tình chu đáo như vậy.

"Phương Bách Xuyên, có phải cậu có chuyện gì muốn nhờ vả tôi không?" Nhìn cậu ta như vậy, Triệu Sứ không dám uống cốc nước ép đó.

Thấy lòng tốt của mình bị coi là mưu đồ bất chính, Phương Bách Xuyên hừ một tiếng: "Tôi thì có chuyện gì nhờ cậu chứ? Cậu nói xem, chúng ta làm bạn cùng lớp ba năm, tôi đã bao giờ nhờ cậu chuyện gì đâu?"

Triệu Sứ nhàn nhạt liếc cậu ta: "Chuyện tôi giúp cậu đưa vé nhạc hội cho chị tôi, cậu quên rồi à?"

Phương Bách Xuyên:... Quên thật!

"Không phải, lần này tôi thực sự không có chuyện gì nhờ cậu cả." Phương Bách Xuyên do dự một chút, nói thật với cô: "Tôi biết những kỳ thi lớn nhỏ trong trường đều là cậu cố tình nhường tôi."

"Cậu biết à?" Triệu Sứ nghe cậu ta nói như vậy thì có chút tò mò: "Sao cậu biết được?"

"Rõ ràng như vậy, lần nào cậu cũng sai hai câu cuối. Tôi lại không ngốc, đương nhiên nhìn ra được."

"Ồ..." Triệu Sứ nhìn cậu ta, hỏi: “Vậy cậu có tức giận không?”

Nghe nói học bá đều rất sĩ diện, họ ghét nhất người khác cố tình nhường mình, sẽ cảm thấy mình không được tôn trọng. Triệu Sứ nghĩ vậy, nhìn Phương Bách Xuyên chằm chằm, cô sợ cậu ta sẽ trực tiếp ném mình xuống máy bay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-62.html.]

"Tôi tức giận cái gì chứ, đương nhiên là còn phải cảm ơn cậu rồi, nếu không thì nhà tôi cũng sẽ không đồng ý cho tôi mua máy bay riêng."

Nói xong, cậu nắm lấy tay phải của Triệu Sứ, vẻ mặt chân thành nói: "Công lao có một nửa là của tôi, cũng có một nửa là của

cậu! Sau này nếu như cậu gặp chuyện khó khăn gì, tôi có thể giúp thì nhất định sẽ giúp. Tất nhiên, chuyện theo đuổi Tống Hứa Nghiễn, tôi không giúp được."

Triệu Sứ vẫn còn sợ hãi, không tin lắm: "Cậu nghiêm túc sao? Thật sự không tức giận sao?"

"Tất nhiên rồi! Đứng nhất có nhiều lợi ích như vậy, muốn gì cũng được đáp ứng. Máy bay, nhà cửa, tiền tiêu không hết, còn có cả sự tự do vô hạn..." Phương Bách Xuyên kể những lợi ích của việc đứng nhất, khóe miệng cũng bất giác cong lên 

"Nhưng mà..."

Triệu Sứ còn muốn nói gì đó nhưng Phương Bách Xuyên đã ngắt lời: "Cậu có cảm thấy rằng tôi nên tức giận không, hoặc là đau lòng tuyệt vọng, cảm thấy mình không được tôn trọng?"

Triệu Sứ nghe thấy cuối cùng cũng nói đến trọng tâm, cô vội vàng bày tỏ lòng mình: "Cậu đừng nghĩ lung tung, tôi tuyệt đối tôn trọng cậu!"

Phương Bách Xuyên không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt Triệu Sứ. Một lát sau, cậu ôn nhu nói: "Tiểu Sứ, có thể cậu không hiểu rõ tôi, tôi là một người phàm tục, ham danh lợi, luôn coi trọng kết quả hơn quá trình. Khi cạnh tranh với người khác, tôi sẵn sàng nỗ lực nhưng nếu đối phương nhường mình thì tôi cũng không khách sáo. Cho nên cậu yên tâm, tâm trạng của tôi tốt hơn cậu tưởng tượng nhiều."

Gia đình giáo dục Phương Bách Xuyên làm bất cứ việc gì cũng coi trọng kết quả hơn, bất kể là dựa vào thực lực của mình, hay là sự khiêm nhường hoặc rút lui của người khác, chỉ cần đạt được mục tiêu, cậu đều có thể thản nhiên hưởng thụ thành quả.

"Sao không nói sớm chứ, hại tôi suy nghĩ lung tung cả buổi." Triệu Sứ uống một ngụm nước trái cây, an tâm hưởng thụ "Huân chương quân công” của mình.

Loading...