Bởi vì Triệu Sứ vẫn luôn cúi đầu nhìn vào cuốn sổ tay trên tay cho nên cũng không để ý có người đi vào, mãi đến khi trên đầu vang lên một giọng nói: "Cảnh tám mươi tám... Ở nhờ nhà Lục Cảnh Dương..."
Triệu Sứ đột nhiên ngẩng đầu lên, đầu cô đập vào cằm của người kia. Người kia ngửa đầu ra sau, lại đập vào thành thang máy.
Cằm và gáy của Lục Cảnh Dương bị thương ở hai chỗ, tay còn chưa kịp che lại.
"Xin lỗi, xin lỗi!" Triệu Sứ vừa luống cuống nhét cuốn sổ tay vào trong túi, vừa hoảng hốt xin lỗi anh.
"Không sao." Lục Cảnh Dương an ủi cô: "Nghe tiếng động có vẻ lớn, nhưng thực ra cũng không đau."
Nếu không phải Triệu Sứ nhìn thấy môi dưới của anh đang chảy m.á.u thì cô đã thực sự tin lời anh ta.
Vừa nãy khi đầu Triệu Sứ đập tới, Lục Cảnh Dương không kịp tránh, răng trên đập mạnh vào môi dưới, lập tức bị rách da chảy máu.
Triệu Sứ thấy vậy, vô thức đưa tay chạm vào chỗ chảy m.á.u của anh: "Xin lỗi anh! Em không biết anh đứng ở đây."
Đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua môi anh, xúc cảm mềm mại khiến đầu óc Lục Cảnh Dương cảm thấy tê dại. Anh cúi mắt nhìn xuống, chỉ thấy trong đôi mắt trong veo sáng ngời của cô gái nhỏ tràn đầy sự hoảng loạn và lo lắng.
Lục Cảnh Dương như thể bị ma xui quỷ khiến mà không hề cử động, vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ đứng đó, mặc cho Triệu Sứ dùng tay chạm vào môi dưới của mình.
Triệu Sứ lấy từ trong túi ra một miếng cồn dùng để lau màn hình điện thoại đưa cho anh khử trùng, khi cồn chạm vào vết thương, Lục Cảnh Dương hít vào một hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-64.html.]
Nghe thấy tiếng hít vào của anh, Triệu Sứ lập tức tiến lại gần thổi thổi cho anh. Lục Cảnh Dương đột nhiên run rẩy, nắm lấy vai cô đẩy cô ra xa một chút.
"Sao vậy?" Triệu Sứ ngơ ngác nhìn anh, dường như không thấy có gì không ổn.
Lục Cảnh Dương khàn giọng: "Gần quá."
Triệu Sứ ngẩn người, một lúc sau, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Xin lỗi."
Lục Cảnh Dương muốn nói là do mình, không trách cô nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của cô ửng hồng, ngay cả vành tai cũng bắt đầu đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn anh, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa kiều diễm, anh không muốn giải thích nữa.
Ra khỏi thang máy, Lục Cảnh Dương hỏi Triệu Sứ có phải đến trường không, anh có thể đưa cô đi cùng.
Triệu Sứ cũng muốn tiết kiệm tiền nên đồng ý đi xe của anh.
Thế nhưng sau khi lên xe, cô đã lập tức hối hận.
Lục Cảnh Dương vẫn còn nhớ dòng chữ mà mình vừa nhìn thấy trong sổ tay của co cô, anh chỉ vào túi xách của cô, hỏi: "Tiểu Sứ, em ghi gì trong sổ tay đó vậy? Cảnh thứ tám mươi tám, tìm anh ở nhờ là có ý gì?"
Tâm trí Triệu Sứ rối bời, không nghĩ ra được một lời biện minh nào thích hợp.
Biết được Lục Cảnh Dương đã nhìn thấy sổ tay của mình, trực giác Triệu Sứ mách bảo rằng sự nghiệp của cô đã sắp kết thúc. Cô đã mơ hồ đoán được sau khi trở về trạm không gian, mình sẽ bị những đồng nghiệp khác chế giễu như thế nào.
Loại lỗi bị npc phát hiện thân phận này là lỗi cơ bản nhất mà những người ký chủ như họ có thể mắc phải. Triệu Sứ cô thông minh cả đời, sao lại có thể ngã ngựa ở đây?