Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ Phụ Chăm Chỉ Diễn Kịch - Chương 65

Cập nhật lúc: 2025-07-03 11:59:26
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Cảnh Dương nhìn thẳng vào Triệu Sứ, cô căng thẳng đến mức muốn nhảy khỏi xe bỏ chạy.

Lục Cảnh Dương nhận ra động thái của cô, anh lặng lẽ ấn nút khóa cửa xe từ bên trong, đổi chủ đề nói: "Đưa em đến trường nhé."

Anh nghe được tiếng lòng của Triệu Sứ, từ đống thông tin hỗn loạn chỉ có thể kết luận rằng cuốn sổ tay đó là một thứ rất quan trọng và không thể để người khác phát hiện ra. Một khi bị phát hiện, cô sẽ xong đời.

Lục Cảnh Dương giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, không nhắc đến cuốn sổ tay nữa.

Triệu Sứ tuy trong lòng vẫn rất hoảng nhưng dù sao anh cũng không truy hỏi nữa, điều này khiến cô tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

*

Đại hội chào đón tân sinh viên được tổ chức vào buổi trưa ngày hôm sau khai giảng, Phương Bách Xuyên với tư cách là đại diện học sinh xuất sắc lên phát biểu.

Ban đầu danh sách này được giao cho Triệu Sứ nhưng cô đã từ chối. Bởi vì nữ phụ trong tiểu thuyết dựa vào năm lớp 12 phấn đấu không ngừng, treo đèn sách mới thi đỗ vào chuyên ngành nghệ thuật có yêu cầu về điểm văn hóa không cao lắm của Đại học Rayton.

Cô ở trường cấp ba vi phạm thiết lập nhân vật để kiếm tiền cũng được, dù sao thì lúc đó nữ phụ trong tiểu thuyết không có nhiều đất diễn nên dù có làm gì cũng không sao. Nhưng nếu đến đại học cô vẫn ngang nhiên xuất hiện với hình ảnh đại diện cho sinh viên mới xuất sắc thì rất có thể những tình tiết gây chuyện sau này của cô sẽ bị phá hỏng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-65.html.]

Nhưng kỳ lạ là, mặc dù cô không lên sân khấu phát biểu, cũng không xuất hiện nhiều ở nơi công cộng nhưng mấy ngày đầu khai giảng cô lại bị nhiều nam sinh tìm đến xin số điện thoại, thậm chí ảnh của cô còn xuất hiện trên tường tỏ tình của trường.

Bạch Tri Ý ở cùng ký túc xá với Triệu Sứ, cả hai đều học ngành biên kịch phát thanh truyền hình. Lúc Bạch Tri Ý đi ngang qua, thấy có mấy tấm ảnh của Triệu Sứ, lúc đầu còn tưởng là hoa mắt, sau đó mới phát hiện người trong ảnh dán trên tường đúng thật là cô.

Cô ấy lập tức chụp ảnh lại rồi vội vã chạy đến ký túc xá cho Triệu Sứ xem.

"Triệu Sứ, không ngờ cậu lại được hoan nghênh ở trường đại học như vậy!"

Triệu Sứ thấy mấy tấm hình đó, nhịn cười, giả vờ ra vẻ chín chắn hỏi Bạch Tri Ý: "Cậu biết cái này chứng tỏ điều gì không?"

Bạch Tri Ý bị cô làm cho hoảng sợ, tưởng là thật sự có chuyện gì đó: "Chứng tỏ điều gì?"

"Chứng tỏ..." Triệu Sứ vuốt cằm nói: "Sắc đẹp của tớ, chỉ có người lớn tuổi hơn mới có thể nhìn ra. Bọn nhóc cấp ba kia còn quá ngây thơ, thẩm mỹ quá kém!"

Bạch Tri Ý phì cười: "Ý cậu là, Tống Hứa Nghiễn cũng rất ngây thơ à?"

"Ừ!" Triệu Sứ gật đầu mạnh, tỏ vẻ đồng tình: "Vô cùng ngây thơ!"

Mà lúc này, người “Vô cùng ngây thơ” kia vừa mới từ sân bóng rổ đi ra, đi ngang qua tường tỏ tình, nhìn thấy trên đó có mấy tấm ảnh quen thuộc, anh ta liền xé toạc tất cả những tấm ảnh đó xuống, vo tròn lại, tiện tay ném vào thùng rác ven đường, rồi chế giễu: "Học sinh ở đây chưa từng thấy thế giới bên ngoài à? Loại người nào cũng có thể lên tường tỏ tình được sao?"

Loading...