Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, trường tổ chức buổi tiệc chào đón tân sinh viên năm nhất. Ai muốn dự thì có thể đi xem, ai không muốn dự thì có thể tự đi chơi hoặc ngủ trong ký túc xá.
Triệu Sứ trải qua sự tra tấn của huấn luyện quân sự, bây giờ chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi, không may là tối nay cô lại có mấy cảnh diễn——tình cờ gặp Tống Hứa Nghiễn trên khán đài, ngồi dưới vỗ tay cho Hạ Đường, trọng điểm là phải ngồi bên cạnh Tống Hứa Nghiễn vỗ tay.
Thông thường, Tống Hứa Nghiễn sẽ không thèm tham gia buổi tiệc do trường tổ chức nhưng vì tối hôm nay Hạ Đường có tiết mục biểu diễn nên anh mới đến.
Lúc này, Tống Hứa Nghiễn vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình dành cho Hạ Đường, chỉ dựa vào bản năng, cảm thấy mình muốn gặp cô ấy nên mới đến.
Nếu nữ phụ thông minh một chút, từ lúc này trở đi, cô ấy hẳn có thể nhận ra sự khác biệt của Tống Hứa Nghiễn đối với Hạ Đường. Đáng tiếc là thiết lập nhân vật của cô ấy là vừa xấu vừa ngu nên không hề cảm thấy có gì không ổn. Thậm chí còn tự mãn, cho rằng mình có thể tìm thấy anh trong hội trường chật ních người là do duyên số.
Trước khi buổi tiệc bắt đầu, Triệu Sứ bò dậy khỏi giường, rửa mặt qua loa, đi dép lê vào hội trường.
Cô đi thẳng đến hàng ghế đầu, trước sự chứng kiến của mọi người, cô vỗ vai nam sinh ngồi cạnh Tống Hứa Nghiễn, nói: "Bạn học buổi tối tốt lành, bạn có thể nhường chỗ này cho tôi ngồi được không?"
Những người ngồi ở hàng đó đều kinh ngạc trước hành động này của cô, mọi người chưa từng thấy kiểu "Cướp chỗ" như thế này, đúng là có chút lễ phép nhưng không đáng kể.
Nam sinh bị cô vỗ vai yêu cầu nhường chỗ ngây người nhìn cô. Cô gái với mái tóc dài uốn lượn mềm mại, làn da trắng như sứ, khuôn mặt trái xoan má hồng, đôi mắt cong cong cười, xinh đẹp kiều diễm, dù không nói gì cũng rất quyến rũ.
Đợi đến khi Triệu Sứ mở lời nhắc lại một lần nữa, anh ta mới đứng phắt dậy: "Bạn học ngồi đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-66.html.]
Triệu Sứ vừa ngồi xuống, một mã QR đã được đưa tới: "Có thể kết bạn WeChat không? Bạn học."
Triệu Sứ mỉm cười lấy điện thoại ra, quét mã, kết bạn.
Một lúc sau, trang trò chuyện hiện lên hàng chục tin nhắn, đại khái là hỏi cô tên gì, năm mấy, khoa nào, học chuyên ngành gì.
Lúc này Hạ Đường vẫn chưa ra biểu diễn, trên sân khấu là một nhóm hợp xướng của trường đang cất cao giọng hát. Triệu Sứ ngồi đó không có việc gì làm, liền nói chuyện phiếm với nam sinh kia.
Đang nói đến chủ đề cung hoàng đạo thì điện thoại của Triệu Sứ đột nhiên bị giật mất.
"Cô có xem hay không? Không xem thì cút đi! Điện thoại cứ kêu liên tục, có thấy phiền không chứ?"
Triệu Sứ há miệng, cuối cùng chọn cách im lặng.
Điện thoại của cô để chế độ im lặng, làm sao có tiếng được? Ước chừng là Tống Hứa Nghiễn thấy cô không vừa mắt nên mới tìm cớ gây sự.
Triệu Sứ không nói gì, đưa tay định giật lại điện thoại.
Tống Hứa Nghiễn giơ cao cánh tay, đưa ra xa về phía bên cạnh.