Hà Đông  mở cửa cho Triệu Sứ, cũng  lên xe nữa, để Triệu Sứ và Tống Hứa Nghiễn ở   xe một .
Ông hiểu tính tình của  chủ nhà , chỉ  thể thầm cầu nguyện cho Triệu Sứ bình an vô sự.
Triệu Sứ  kinh hãi  tuyệt vọng.
Thấy Tống Hứa Nghiễn   ý định dừng , Triệu Sứ chống hai tay lên n.g.ự.c  , đôi mắt  mở to: "Tống Hứa Nghiễn! Anh,  định  gì?"
Giọng cô run rẩy dữ dội, từng âm điệu đều thể hiện sự hoảng sợ dữ dội.
Cho đến khi cánh mũi tràn ngập hương thơm   cô,  thở quấn lấy cô, Tống Hứa Nghiễn mới dừng ,  thẳng  cô, trầm giọng hỏi: "Cô sợ ?"
Không chỉ sợ, Triệu Sứ còn sắp  đến nơi .  cô vẫn  cố gắng bình tĩnh , đáp: "Không,  sợ."
Tống Hứa Nghiễn lùi  xa một chút,  cô: "Không sợ? Vậy cô run cái gì?"
Mặt cô tái mét,   run rẩy như cầy sấy.
"Em..." Triệu Sứ tùy tiện bịa  một cái cớ: "Em  lạnh."
"Trên xe  bật điều hòa ."
"..."
Tống Hứa Nghiễn  cô run rẩy,  khỏi mềm lòng, nghĩ rằng   sẽ tha cho cô.
Anh  lùi  xa một chút, tức giận : "Tại   trả tiền cho ?"
"Cái gì?" Triệu Sứ đang thầm thở phào nhẹ nhõm,   rõ lời   .
"Tối qua cô  nhận tiền của , còn hứa hôm nay sẽ đến thăm , tại   đổi ý?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-93-a.html.]
"Em..." Triệu Sứ nghĩ một loạt lý do, cuối cùng vẫn dùng cái lí do vô cùng qua loa  đó: "Em bận."
"Bận gì?"
"Đi học cho , còn   học ,  kịch trình mỗi ngày đều kín mít!"
Tống Hứa Nghiễn  cô trả lời, nhớ  bài đăng  diễn đàn hai ngày ,  đó  Triệu Sứ một tuần   vẻ   thiết với Lục Cảnh Dương, trong bài đăng còn  ảnh họ cùng   học.
Anh  càng thêm khó chịu.
"  đưa tiền cho cô , cô  thể từ chối những buổi học  đó ?"
"Không thể." Triệu Sứ nghiêm túc : "Làm ăn quan trọng nhất là  trung thực và giữ chữ tín! Như  khách hàng mới  ."
Tống Hứa Nghiễn lạnh lùng : " cô  mất lòng tin với ."
Triệu Sứ im lặng.
"Cho cô một cách để bù đắp." Tống Hứa Nghiễn : "Ngày  và ngày  nữa đến bệnh viện thăm ."
Triệu Sứ tính toán thời gian: "Ngày  và ngày  nữa  , ngày  nữa, ngày  nữa em nhất định sẽ đến thăm !"
Mặc dù cô liên tục trì hoãn khiến     vui nhưng dù    cũng   thời gian cụ thể, Tống Hứa Nghiễn gật đầu đáp: "Được,  ngày  nữa."
Sau khi hẹn xong ngày thăm bệnh, Triệu Sứ cuối cùng cũng  thể yên tâm xuống xe, chỉ là  khi xuống xe, Tống Hứa Nghiễn đột nhiên nắm lấy tay cô, nhẹ giọng : "Tiểu Sứ, ngày  nữa gặp."
Đây là  đầu tiên Tống Hứa Nghiễn gọi cô là "Tiểu Sứ", Triệu Sứ lập tức dựng tóc gáy.
Cô nhớ, trong tiểu thuyết, Tống Hứa Nghiễn  bao giờ gọi cô như .
Tối hôm đó Triệu Sứ mơ một giấc mơ, mơ thấy ý thức của các nhân vật chính trong thế giới tiểu thuyết  thức tỉnh, họ vô cùng kích động chất vấn cô tại    kiểm soát  phận của họ. Triệu Sứ    giải thích với họ: "Người kiểm soát các  là tác giả,  chỉ là  đến đây  công thôi..."