Hạ Đường hẹn Triệu Sứ  chuyện một cách nghiêm túc và chính thức như ,  cần suy nghĩ Triệu Sứ cũng  cô    chuyện gì với .
Lục Cảnh Dương tìm một vòng ở tầng một mà  thấy Triệu Sứ , đang định gọi điện cho cô thì đột nhiên  ngang qua phòng truyền dịch của bệnh viện,   thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn  giữa một đám bệnh nhân mặt mày xanh xao.
Cô gái nhỏ cúi gằm mặt, khuỷu tay chống lên đầu gối, hai tay ôm mặt,   đang nghĩ gì, vẻ mặt buồn rầu.
"Tiểu Sứ." Lục Cảnh Dương  tới gọi cô: "Đi thôi,  đưa em về."
Triệu Sứ đang đắm chìm trong suy nghĩ của ,  thấy tiếng gọi thì ngơ ngác ngẩng đầu lên. Thấy là Lục Cảnh Dương, cô vội vàng  dậy  theo  .
Lên xe, Triệu Sứ sợ  sẽ hỏi những câu kỳ quái nên suốt đường  cô cứ nhắm mắt giả vờ ngủ.
Vào lúc xe sắp chạy đến khu vực trường học thì Lục Cảnh Dương đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Sứ, hôm nay  muộn ,  là em đừng về trường nữa, đến nhà  ?"
Lời  của  quá đột ngột khiến cho Triệu Sứ  khỏi cảm thấy  chút kỳ lạ.
Cô từ từ  đầu , thấy Lục Cảnh Dương vẫn bình tĩnh như thường,  giống như đang  âm mưu gì.
"Thôi ạ." Triệu Sứ từ chối: "Giờ  cũng  muộn lắm, ký túc xá vẫn  đóng cửa."
Lục Cảnh Dương im lặng, một lúc ,   : "Nhà   trồng một chậu lan hồ điệp, hôm qua nó nở hoa , em   đến xem ?"
Triệu Sứ cảm thấy câu  chẳng khác gì câu "Nhà   nuôi một con mèo  lộn nhào, em   đến xem ?"
Cô  từ chối nhưng khi lời  sắp bật  khỏi miệng thì trong đầu đột nhiên lóe lên nhiệm vụ của .
Theo mốc thời gian trong tiểu thuyết, việc nữ phụ xin ở nhờ tại căn hộ của Lục Cảnh Dương  nữ chính phát hiện,  cô  mắng chửi một trận, khiến nữ phụ   hắc hóa, cảnh  xảy   một năm .  hôm qua hệ thống  đẩy nhiệm vụ của cô lên sớm hơn, cảnh  cũng tương ứng  chuyển lên sớm hơn vài tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-cham-chi-dien-kich/chuong-98-a.html.]
Triệu Sứ vốn định sẽ tìm một  khác để  thế Lục Cảnh Dương đóng cảnh  nhưng bây giờ xem , thao tác   vẻ  khó.
Nếu   chủ động đề nghị,  thì cô sẽ thuận nước đẩy thuyền. Triệu Sứ đồng ý: "Được,  em sẽ đến xem hoa."
Lục Cảnh Dương nhướng mày: "Tin tưởng  như , em  sợ ?"
Triệu Sứ khó hiểu: "Sợ gì ạ?"
"Sợ  bắt nạt em." 
Lúc Lục Cảnh Dương   hai chữ "Bắt nạt",  cố ý nhấn mạnh từng chữ, như thể  hàm ý gì đó.
Triệu Sứ  híp mắt: "Anh Cảnh Dương là quân tử, em  sợ ."
Miệng cô   lắm nhưng trong lòng  nghĩ——[Anh thích Hạ Đường, em sợ cái nỗi gì!]
Ánh mắt Lục Cảnh Dương tối sầm .
 thích Hạ Đường ? Sao bản   còn chẳng  nữa?
*
Căn hộ của Lục Cảnh Dương  ba phòng trống,  để Triệu Sứ tùy ý chọn một phòng để ở,  đó tìm một bộ đồ dùng vệ sinh và đồ ngủ mới đưa cho cô.
Cuối cùng mới chỉ  một chậu lan hồ điệp héo úa  ban công, : "Hôm qua vẫn còn tươi , hôm nay đột nhiên  thành  như thế ."
Triệu Sứ cong môi, nở một nụ  mà cô tự cho là  lịch sự và đúng mực.
Thật đột ngột quá ...