Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
“Vì cái gì khi dễ ngươi ? Đương nhiên là bởi vì ngươi là quả hồng mềm dễ bắt nạt nhất cái thư viện !”
 
“Ha ha ha nàng thật là ngu xuẩn nha, thế mà còn hỏi vấn đề ngu ngốc .”
 
“Ai da, Thẩm Kim Triều, mắt ngươi  đỏ hoe như ! Chẳng  là     ha ha ha ha ha!”
 
Trong thư viện, mấy tiểu thiếu gia nhà quyền quý  thích bắt nạt kẻ yếu nhất  dồn Thẩm Kim Triều ở trong một góc.
 
Trong đó bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo, ăn mặc lòe loẹt đầy mùi tiền Tạ Thất ghé sát gần nhất, giống phát hiện  bí mật kinh thiên động địa gì, ngữ khí cay nghiệt  ngừng trào phúng Thẩm Kim Triều yếu ớt.
 
Thậm chí duỗi tay   chạm  đôi mắt của Thẩm Kim Triều.
 
Thường ngày là một tiểu cô nương ôn nhu yếu đuối vô hại,  đột nhiên  kịp phòng ngừa hất bay tay  ,   hai tay hung hăng lau hết nước mắt.
 
Tạ Thất  hất tay   , phản ứng đầu tiên   phẫn nộ, mà là kinh ngạc.
 
Hai tiểu tuỳ tùng của  phản ứng so với  càng nhanh hơn, nhất thời liền  đem Thẩm Kim Triều ấn ở  nền tuyết mà đánh,  điều vẫn quan ngại  phận quận chúa của nàng,  dám trực tiếp động tác.
 
“Nha nha nha con thỏ còn dám cắn , Tạ tiểu hầu gia,  đánh nàng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-dam-my-cung-voi-tinh-dich-he/21.html.]
 
Giọng điệu hùng hồn bặm trợn  ngừng xoa nắm đấm.
 
Thẩm Kim Triều  thấyđộng tác của hai  bọn họ , khó mà kiềm chế  nước mắt   tràn  tới, đúng lúc gió lạnh thổi qua, phả thẳng từng cơn gió lạnh  mặt, khóe mắt ướt át chốc lát đọng  nước mắt.
 
Nàng cuống quít dùng tay che  đôi mắt, cánh tay ngó sen trong tay áo ấm áp  lộ ở gió lạnh mộtmột lát, liền  lạnh đến thấu xương .
 
“Ta   cắn .”
 
Giọng của tiểu cô nương  thấp  nghẹn khuất.
 
Tuỳ tùng Liễu Nhị: “Ngươi  mới đánh  tay của Tạ tiểu hầu gia của chúng ,  cùng Vương Tam đều cùng  chứng kiến!”
 
Vương Tam nhe răng lộ  hàm răng thẳng tắp trắng đều: “Hai cái đôi mắt đều thấy.”
 
Thẩm Kim Triều trộm ti hí mở mắt qua kẽ tay  xung quanh,  gặp    thể tới giúp nàng, càng thêm sợ hãi  bất lực, theo bản năng  chạy trốn.
 
Chỉ là  kịp chạy vài bước,   Vương Tam túm tóc .
 
“Ha ha ha! Chân ngươi  ngắn  nhỏ, còn  chạy ? Tạ Thất, ngươi  dạy dỗ nha đầu  thế nào,   giúp ngươi hết giận!”