“Mẹ, con về .” Trình Dung Dung bước nhà, đại sảnh trống , liền gọi lớn về phía phòng bà ngoại.
Một lát , cánh cửa mở , Trình mắt đỏ hoe chạy từ chỗ bà lão Trương: “Dung Nhi về ? Đói ? Mẹ nấu cơm cho con đây. Đợi nhé.”
“Nấu cơm gì mà nấu cơm, cô còn mặt mũi mà ăn cơm! Dì lớn của cô thành thế , cô còn nhẫn tâm mặc kệ?” Trong phòng, bà lão Trương thấy cũng kìm xông . Hai tay chống nạnh, hung dữ quát mặt Trình.
Trình Dung Dung cũng sợ đến ngây .
Suýt nữa tưởng thấy một bà lão Trình khác.
Bà ngoại cô... phong cách ?
Mẹ Trình tức đến mức kìm : “Mẹ! Mẹ ý gì ? Dì lớn ở nhà đành, còn gì là kê thêm cái đệm đất trong phòng Dung Nhi, để thằng Đại Tráng qua đó ngủ, đang sỉ nhục ? Sao? Con đồng ý thì cả nhà ăn cơm ?”
Trình Dung Dung xong cũng tức điên .
Bà ngoại cô trúng tà ? Ở nhà , cô bà cái vẻ khó coi ?
“Con... đó cũng là do dì lớn con nghĩ hai đứa trẻ thiết hơn một chút.” Bà lão Trương chút chột , nhưng nghĩ đến chuyện chị gái với , cùng với con út, bà liền c.ắ.n răng theo.
Mẹ Trình tức đến tối sầm mặt mũi. Loạng choạng suýt ngã.
“Mẹ, chứ?”
Trình Dung Dung vội vàng đỡ lấy.
Bà lão Trương vội vàng rụt tay , nghiêm mặt: “Chuyện quản, con dỗ cho dì lớn con nguôi giận.”
“Bà ngoại, để con dỗ cho.” Trình Dung Dung đỡ Trình dậy xong, liền định chui phòng.
Bà lão ngẩn .
Mẹ Trình càng vội vàng kéo : “Dung Nhi đừng loạn.”
Trình Dung Dung hất tay : “Mẹ. Chuyện đừng xen . Con xem xem, bà cái gì.” Nói xong, Trình Dung Dung chui phòng. Lúc bà lão đang đất, mặc cái áo vải xám mà hôm qua cô thấy bà lão Trương.
Là áo cô cho bà ngoại.
Lúc nước mắt bà lão vẫn còn vương, khuôn mặt già nua vàng vọt, đầy vẻ bất mãn.
Thấy Trình Dung Dung , bà liếc cô một cái: “Nhìn cái gì?”
Trình Dung Dung quanh phòng, thấy ông ngoại cô nhà, lập tức càng thoải mái hơn, bê một cái ghế đến đối diện bà lão.
“Sao con xuống ? Dì ngoại lớn của con còn mà. Con bé ?” Bà lão Trương đầu , thấy Trình Dung Dung xuống , tức đến mức chạy định kéo cô dậy.
Trình Dung Dung thèm bà .
Chỉ chằm chằm bà lão đang đất: “Bà cháu gả cho cháu trai nhà bà?”
Bà lão , mắt sáng lên, nhưng vẻ mặt vẫn khinh thường: “Sao? Thằng Đại Tráng nhà còn xứng với cô ?”
“Đã soi gương ?” Trình Dung Dung , bắt đầu tìm gương trong phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-doc-ac-o-tn-60-trong-trot/chuong-222.html.]
“Soi, soi gương gì?” Bà lão Trình Dung Dung cho ngẩn .
“Làm gì?” Trình Dung Dung : “Để bà xem bà cái bộ dạng gì chứ.”
“Mày! Mày cái con ranh con c.h.ế.t tiệt!”
“Dung Nhi, con gì ! Đó là dì ngoại lớn của con!” Bà lão Trương cũng biến sắc, vội vàng kêu lên.
“Bà mau im miệng .” Trình Dung Dung lườm bà lão Trương một cách thiện.
“Tao, mày, mày dám mắng tao?” Bà lão Trương khó tin.
Cháu gái dám mắng .
“Mắng bà là còn nhẹ đấy, nếu bà bà ngoại , đ.á.n.h bà một trận . Bà đang ở mà ? Bà ăn của , uống của , trong nhà cũng là hầu hạ. Kết quả lôi đến một cái thứ , bắt nạt ? Nghĩ cái gì ? Đầu óc úng nước đóng băng ?”
Trình Dung Dung lườm bà một cái.
Bà lão Trương mắng đến ngây .
“Cái cái, đây chính là cháu gái ngoại nhà cô ? Đây là cái thứ gì ! Còn dám mắng cô, đây là phản ?” Bà lão tức giận chỉ Trình Dung Dung.
Trình Dung Dung gạt phắt ngón tay của dì ngoại lớn xuống: “Kêu la cái gì? sai ? Bà chạy đến nhà , còn giới thiệu cháu trai bà đối tượng cho ? Cũng soi gương xem trông thế nào. Hôm nay ăn xong bữa cơm , mau về nơi bà đến .”
“Vương Đại Nữu! Cô quản cái con ranh con nhà cô !” Bà lão hét mặt bà lão Trương.
Bà lão Trương sợ đến rụt : “Chị... , đây...”
Nghĩ một lát, bà lão Trương liền hét ngoài: “Đại Nhi! Con mau lên, mau lên quản con gái con cho , nó loạn ! Ngay cả dì ngoại lớn của nó, ngay cả nó cũng dám mắng. Thế còn gả ?”
“ gả là chuyện của , hai còn lải nhải một câu nữa, bây giờ sẽ đuổi cả hai ngoài.”
“Tao, tao cứu nhà chúng mày!” Bà lão phục. Năm đó bà cho cả nhà lương thực!
“Đó là cho bà ngoại , ăn cũng là mấy , liên quan gì đến nhà chúng ? Thực sự báo đáp? Thì tìm họ .” Trình Dung Dung lườm bà một cái.
Rồi liếc bà ngoại một cái, hừ một tiếng ngoài.
Hai đều ngây .
Chưa kịp bàn bạc xem nên gì tiếp theo.
Liền thấy tiếng la hét của cháu trai lớn nhà bà lão truyền đến từ bên ngoài.
“Bà, bà cứu cháu với, cái đồ đàn bà chanh chua đuổi cháu ngoài.”
Hai bà lão thấy vội vàng chạy , liền thấy Trình Dung Dung đang túm lấy Đại Tráng kéo ngoài.
Đại Tráng cao to vạm vỡ, nhưng bằng sức lực của Trình Dung Dung.
Không chỉ hai bà, Trương thị cũng ngơ ngác. Con gái nhà cô, sức mạnh lớn đến ?
“Mày đang gì ? Mau buông cháu trai tao !” Bà lão sợ hãi vội vàng tiến lên, Trình Dung Dung cũng thèm để ý đến bà , kéo Đại Tráng ngoài xong mới liếc bà một cái: “Bà là dì ngoại lớn của , thể đuổi bà, nhưng nó? Đợi ở bên ngoài, bà ăn xong bữa cơm , thì dắt nó cùng cút .”