Khi  tỉnh ——
Đã là ba ngày .
Nam chính … thật sự quá khủng khiếp.
Nếu    tu sĩ, chắc  sớm ngậm ngọc quy tiên .
Ta từ  giường  dậy.
Không sai, Thẩm Giang Ly còn tỉnh táo bế  từ suối nước nóng, mang về tiểu viện của .
Phía , Thẩm Giang Ly vẫn  tỉnh.
Ta nhẹ nhàng bước xuống giường, may mắn là áo quần và túi trữ vật đều ở đó.
Mặc xong y phục,  chuẩn  chuồn sớm.
——
Một đôi tay đột nhiên siết chặt lấy eo  từ phía .
Thẩm Giang Ly   từ khi nào    lưng .
“Nam Tinh,”
Hắn vùi mặt  cổ , nhẹ giọng:
“Ngươi tỉnh ,   gọi ?”
Giọng  thanh nhã dịu dàng.
Ta cứng ,  dám động đậy.
Hắn như …
Rõ ràng là trúng tình nhân cổ .
Bởi  giờ mỗi  đối mặt với , Thẩm Giang Ly đều lạnh lùng như băng, thậm chí đôi khi còn ghét bỏ.
Sự dịu dàng của  —— chỉ dành cho nữ chính Diệp Linh Lung.
“Sư… sư ,  buông    .”
Ta đưa tay gỡ lấy tay .
 tay  như hàn dính  eo , vững như bàn thạch.
“Huynh ôm  như thế…   …”
Trà Đá Dịch Quán
“Có gì mà  ?”
Hắn siết nhẹ, xoay   đối diện với .
Hắn khoác hờ một chiếc áo, tóc dài buông xõa.
Khuôn mặt như ngọc, đôi mắt ướt át dịu dàng  .
Hắn cúi đầu, áp môi sát bên tai, gọi tên .
“Nam Tinh… chúng   ở bên  ,  gì mà   chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-doc-an-nam-thang-cang/chuong-2-su-diu-dang-khong-gianh-cho-ta.html.]
Tim  run lên.
Tình nhân cổ  thật sự… quá đáng sợ.
Nữ phụ độc ác trong nguyên tác, cũng chính là vì tình huống  mà lún sâu  lối thoát.
Biết rõ Thẩm Giang Ly vì trúng cổ nên mới dịu dàng với ,
 vẫn cố lợi dụng tình cảm giả tạo , gạt , khiến  và Diệp Linh Lung đoạn tuyệt.
Cuối cùng thì ?
Sau khi dược lực của tình nhân cổ mất , nàng  Thẩm Giang Ly trả thù——
Bán cho tà tu,  hút máu, rút gân, luyện hồn đến chết…
“Sư …  nghĩ chuyện  chắc là hiểu lầm…”
Ta cố gắng giải thích.
“Chuyện giữa chúng … chỉ là ngoài ý ,   cần bận lòng.”
“Huynh còn nhớ tiểu sư  Linh Lung ? Người  thật sự thích là nàng ,   .”
“Hiện tại  đang trúng độc, cảm xúc  cổ ảnh hưởng. Đợi khi cổ hết hiệu lực,  sẽ   bình thường.”
“Cho nên bây giờ   cần đối xử với  như …”
Lời còn  dứt——
Thẩm Giang Ly nghiêm mặt cắt lời .
“Ta  thích Linh Lung.”
“Huynh thích mà.”
“Ta  thích!”
“Huynh rõ ràng  thích mà!”
“Ta thật sự  thích! Ta chỉ thích ngươi!”
…
Ta từ bỏ việc tranh luận.
Não  cổ điều khiển vốn chẳng thể phân biệt đúng sai.
“Huynh  đói ? Ta nấu cháo linh cho  ăn nhé?”
Vừa    nấu cháo, mắt Thẩm Giang Ly lập tức sáng rỡ.
“Được!”
“Vậy  buông    .”
Lần     lời, buông tay .
Ta bình tĩnh bước  khỏi tiểu viện.
Nấu cháo cái gì?
Chạy trốn quan trọng hơn!