Lời mà Hứa Tân Di đang ấp ủ trong lòng lâu những từ ngữ mà ông nội và dọa cho kinh hoảng mà nghẹn nuốt trong.
“Không … ông nội, cháu…”
“ ba, bây giờ Tân Di mang thai , đồ ăn trong nhà đổi một chút, phụ nữ mang thai kiêng ăn nhiều thứ, cha xem…”
“Không cần để ý đến , già như ăn chay cũng !”
Hứa tân Di vội vàng bối rối dậy: “Ông nội, , con … Con , con .”
“Nhanh xuống , mang thai thì cẩn thận một chút thì ảnh hưởng đứa bé.” Dịch phu nhân đắm chìm trong vui sướng cao giọng : “Bác Trần, phiền bác tới đây một chút, chuyện cần .”
“Chờ một chút.” Mắt thấy Dịch phu nhân gọi bác Trần tới cũng như kể chuyện cho cả thiên hạ . Hứa Tân Di nhanh chóng cao giọng : “Ai con mang thai ?”
Phòng khách trong biệt thự đột nhiên yên lặng.
“Cháu bản mang thai đứa con của Dịch Dương ? Ây da đứa nhỏ , đừng như chứ.”
— “Con chính là Dịch Dương con riêng bên ngoài, thể mang thai đứa con của tên chó Dịch Dương chứ?”
Con riêng?
Thái dương Dịch Dương bắt đầu nổi gân xanh, phản ứng đầu tiên là Hứa Tân Di bắt đầu tác oai tác oái.
Ba chân bốn cẳng dài chân tiến phòng khách.
“Ông nội, , con về .”
Đang chuẩn cẩn thận dò hỏi chuyện liên quan đến đứa bé và Hứa Tân Di thì Dịch Dương trở về đánh gãy suy nghĩ.
“Trở về ?” Khoảnh khắc Dịch phu nhân ngơ ngác đó thở dài một : “Con mau tới đây, hỏi một chút xem rốt cuộc chuyện gì xảy với Tân Di?”
Dịch Dương mặt biến sắc : “Sao ?”
Hứa Tân Di ngửa đầu , đáy mắt dần dần hiện biểu cảm uất ức.
“Dịch Dương, hôm nay vài chuyện nên hỏi con một chút xem thật sự là như .”
“Chuyện gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-154.html.]
“Anh… Anh ở bên ngoài là…” Cảm xúc Hứa Tân Di đột nhiên trở nên kích động, phảng phất khiến cho lời kế tiếp của cô thật sự khó mà thành lời, cô ôm chặt với ông Dịch, chỉ vài chữ liền rống lên: “Ông nội!!!”
“Sao, việc là thế nào?” Dịch lão dùng ánh mắt nghiêm khắc về Dịch Dương.
— “Nhanh nhanh nhanh, tên chó mau hỏi chuyện gì .”
— “Anh ở bên ngoài cũng con riêng còn dám mặt mũi mặt ?”
Dịch Dương như khúc gỗ yên một chỗ, nhưng mà hỏi gì.
“Dịch Dương, mau .”
“Ông nội, cháu chuyện gì xảy .”
Hứa Tân Di nghẹn ngào từ trong lòng ông Dịch nức nở, hai mắt đẫm lệ như mưa Dịch Dương: “Anh thật sự cái gì cũng ?”
Dịch Dương híp mắt .
“Hôm nay em gặp một , cô , con của cô là… ưm…”
Một bụng lời mà Hứa Tân Di chuẩn còn kịp tới miệng, Dịch Dương tay nhanh lẹ mắt một tay bịt miệng của cô, vòng tay qua eo cô : “Ông nội, , con và Tân Di lên lầu .”
Hứa Tân Di chuyện nhưng cố hết sức vẫn vô lực, miệng Dịch Dương bịt kín, chỉ mơ hồ phát âm thanh ô ô rõ ràng.
“Dịch Dương, …”
Dịch Dương hai lời liền cưỡng ép kéo Hứa Tân Di lên lầu.
Hứa Tân Di dùng đến cả tay chân kết quả vẫn vô tình trấn áp.
— “A a a a a a cơ hội thế mà!!! Quả nhiên tên chó chuẩn mà đến .”
— “Tức c.h.ế.t mất, đồ chó đồ chó.”
— “Tên chó còn dám bịt miệng nữa.”
Đến cửa phòng lầu ba, Hứa Tân Di dùng hai tay chắn cửa phòng nhất quyết .
Dịch Dương một lời trực tiếp kéo vác lên vai phòng, hai bàn tay chặt chẽ nắm khung cửa cũng thể ngăn lực đạo của Dịch Dương, Hứa Tân Di thế nào chỉ rống giận đến tê tâm liệt phế: “Ông nội! Dịch Dương con riêng.”