Nữ Phụ Hào Môn - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-05-11 01:12:25
Lượt xem: 140

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu chết, bọn họ đều là !

"Tự đông lạnh chính ?” Diệp Thừa vạch trần bộ lời dối của cô.

“Bởi vì em sợ đuổi em .” Lê Thiên Thiên chậm rãi đáp .

Diệp Thừa chăm chú cô vài giây, chỉ chỉ thuốc cảm mới để tủ đầu giường nhàn nhạt một chữ: “Uống.”

Cô chống khỏe dậy, lời cầm thuốc lên uống.

Nhìn cô uống thuốc xong, Diệp Thừa thêm gì nữa mà lập tức rời khỏi phòng.

Vừa nãy Lê Thiên Thiên chỉ ăn ba cái bánh bao nhỏ, cảm giác vẫn no lắm nhưng chút buồn ngủ nên cứ mặc kệ bụng đói mà ngủ .

Lúc cô tỉnh nữa là giữa trưa.

Mũi nghẹt đến mức thở nổi, cổ họng khô khốc, đầu óc vẫn nặng trĩu.

Duỗi tay lấy cốc nước mà nãy Diệp Thừa mang phòng, bất ngờ là nước bên trong vẫn còn ấm.

Đây là loại cốc bình thường khả năng giữ nhiệt, chẳng lẽ mới đổi nước cho cô ?

Cũng giữa trưa , vẫn còn ?

Lê Thiên Thiên uống một ngụm nước dịu cổ họng xong thì bụng cũng bắt đầu kêu ùng ục.

Trong lúc cô đang nghĩ ngợi định gọi một phần cơm ngoài thì cửa phòng bỗng mở .

Diệp Thừa đeo tạp dề bước , dường như ngoài ý khi thấy cô tỉnh.

Hắn với cô một câu “Ra ăn cơm” nhưng ngữ khí lắm.

-

Lê Thiên Thiên hai bát cháo rau và một đĩa rau xào bàn, quả thật là quá thanh tâm quả dục.

Thấy ánh mắt vui của cô, Diệp Thừa bày mặt cô một đĩa dưa muối nhỏ tinh xảo.

tinh xảo đến thì chẳng cũng chỉ là dưa muối thôi ? Còn thể ăn vị thịt ?

“Em đặt một phần thịt ướp gia vị, ăn thêm món gì ?" Lê Thiên Thiên quơ quơ điện thoại hỏi Diệp Thừa.

Diệp Thừa những trả lời mà còn duỗi tay cướp mất điện thoại của cô, lãnh đạm :

“Không gọi đồ ăn ngoài.”

Lê Thiên Thiên ủy khuất khuấy khuấy bát cháo nhạt nhẽo lặng lẽ giương mắt về phía Diệp Thừa, hỏi:

“Sao đến công ty ?”

“Hôm nay là cuối tuần.”

Tổng tài cũng ngày nghỉ cuối tuần ?

Xem như cuối tuần nghỉ ngơi thì cũng nên đến câu lạc bộ đấu kiếm ? Sao nhàn rỗi ở nhà như chứ?

gọi đồ ăn ngoài mà!

Nhìn vẻ mặt thể thương lượng của Diệp Thừa, Lê Thiên Thiên đành lặng lẽ múc một muỗng cháo lên ăn.

Cháo thơm mềm, rau xào và dưa muối cũng tươi mát, ngon bất ngờ.

Thật lúc cảm mạo dày sẽ yếu , ăn chút đồ thanh đạm quả thật là đối với thể nhưng chẳng qua cô vẫn thèm ăn món khác.

Vừa lúc Diệp Thừa nhận một cuộc gọi từ bên chuyển phát nhanh, thang máy ở tiểu khu cần dấu vân tay của chủ hộ thì mới nên liền tự xuống lầu nhận đồ.

Thừa dịp khỏi nhà, Lê Thiên Thiên nhanh chóng lấy điện thoại của .

Cô do dự giao diện đặt đồ ăn một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn bấm đặt.

Thôi , bởi vì một bữa ngon mà chọc giận Diệp Thừa thì đáng.

Lúc trong nhóm fanclub nhỏ của Diệp Thừa cũng tin nhắn mới.

【Chiêm chiếp: Tớ đến câu lạc bộ nhưng thấy Diệp Thừa? Chẳng chiều cuối tuần thường đến bên ?】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-13.html.]

Lê Thiên Thiên: cũng đang đó.

【Đại bảo: Diệp Thừa cũng ? Tớ hôm qua Lưu An Kỳ biển chơi .】

【Chiêm chiếp: Lưu An Kỳ đến nên cũng đến ? Đây là thể loại yêu đương gì chứ?】

TBC

【Lão bà của Thừa Thừa: Tớ thấy gì cả tớ thấy gì cả tớ thấy gì cả…】

Thì là như ! Lê Thiên Thiên bừng tỉnh đại ngộ, nuốt hết cháo trong miệng xuống.

chút hận Lưu An Kỳ, cô ăn thịt đều là do của cô ! hai phút yêu Lưu An Kỳ.

Lí do là vì cô biển chơi nhưng vẫn quên gửi đặc sản địa phương qua bưu điện cho Diệp Thừa.

Một thùng hàng tràn đầy các loại hải sản tươi sống, hải sản ăn liền, đồ ăn vặt từ hải sản… Mê nhất là mấy túi thanh cua tê cay, đuôi tôm hùm đất sốt cay đỏ rực.

Cô thuận tay cầm hai túi lên xem hướng dẫn sử dụng, bên thể hâm nóng hoặc trực tiếp ăn ngay, cô lập tức mở một túi.

tiếc là cô còn kịp cầm nóng tay Diệp Thừa đoạt mất.

Vẻ mặt vẫn lãnh đạm như khi, tay chỉ bàn ăn lệnh:

“Ăn cháo .”

Lê Thiên Thiên ấm ức tiếp tục ăn cháo.

Sau khi thấy đủ loại mỹ thực, cô cảm thấy bát cháo càng thêm nhạt nhẽo vô vị.

Thái độ của Diệp Thừa chính là chia sẻ đồ mà Lưu An Kỳ mua cho với khác.

Hừ, keo kiệt!

Diệp Thừa nhận một cuộc điện thoại khác, hẳn là công ty việc cần xử lý nên về phòng ngủ lấy máy tính.

Lê Thiên Thiên nhét miệng một miếng đậu hà lan, nhai khô khốc vị gì cả.

Lúc lấy một túi thanh cua tê cay để mặt, chỉ chứ ăn, vọng mai chỉ khát*.

*Vọng mai chỉ khát (望梅止渴): Trông mơ đỡ khát là câu thành ngữ dùng với hàm ý dùng những ảo tưởng thực tế để an ủi bản , hoặc để hình dung những mong thể nào thực hiện .

mới lấy một túi từ trong thùng hàng , còn kịp về chỗ đụng Diệp Thừa.

Cuộc gọi nãy vẫn kết thúc, ánh mắt rơi xuống thứ tay cô, cau mày qua, thèm bất cứ lời giải thích nào mà trực tiếp đoạt lấy ném trong thùng hàng.

Hắn thậm chí còn thèm để ý đến việc vẫn đang trong cuộc gọi, cứ thế đặt điện thoại lên bàn cơm bưng thùng hàng đặt ngoài hành lang.

Lê Thiên Thiên sững sờ im tại chỗ vì cướp mất mỹ thực, còn kịp phản ứng thì thấy một tiếng “bíp” vang lên.

Cửa bên ngoài đóng mạnh , phảng phất mang theo tức giận.

Cô hắt xì ba cái liên tục vì gió lạnh thổi lúc cửa mở , nước mắt lưng tròng Diệp Thừa bước nhà khi ném xong thùng hải sản, mềm giọng giải thích:

“Em định ăn , chỉ đặt bàn để thôi.”

đó là đồ mà Lưu An Kỳ mua cho , cho cô ăn nên cô cũng tự hiểu lấy.

cũng đến mức một chút cũng chứ?

Đuôi lông mày Diệp Thừa nhếch lên, yết hầu lên xuống vài , giọng điệu trầm thấp tràn đầy vẻ tin:

“Chỉ ăn?”

Lê Thiên Thiên tâm trạng đáp , mím môi hít hít mũi, cháo còn ăn xong xoay trở về phòng.

Cảm xúc ủy khuất của cô đại đa là do tức giận vì đoạt đồ ăn, ít còn là do Diệp Thừa hiểu lầm.

Trong lúc ủy khuất Lê Thiên Thiên đem hành vi nãy của Diệp Thừa thêm mắm thêm muối miêu tả cho hai chị em thiết .

Cuối cùng còn tủi .

còn thể ăn thêm hai bát nữa: Tớ vẫn nên dọn thôi, tớ đây để khinh bỉ nữa.】

【Tam Kim: Cậu gai nếm mật ở đó một tuần , lúc từ bỏ thì quá thua thiệt.

Cậu nhớ kỹ là chính phòng! Cậu chết, bọn họ đều là !】

Loading...