Nữ Phụ Hào Môn - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-05-11 01:12:44
Lượt xem: 124
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Sau khi em gửi tin nhắn đến thì điện thoại liền hết pin."
"Vậy nên hôm nay buổi tụ hội?"
" ."
"Vậy ?"
Dường như Diệp Thừa hỏi đến phát phiền, chằm chằm cô vài giây hỏi ngược :
"Tại nhất định ?"
TBC
"Vì là ngày kỷ niệm câu lạc bộ tròn năm năm thành lập, còn ..."
Còn Lưu An Kỳ cũng sẽ , ?
"Còn cái gì?"
"Không gì, em chỉ là tò mò thôi."
Diệp Thừa gắp một miếng thịt dê bỏ trong nồi, thịt dần dần chuyển thành màu nâu nhạt mới thấp giọng :
"Bởi vì em ở nhà...! sợ em cháy bếp nhà ."
Trên mặt biểu tình gì, dứt lời liền gắp thịt trong nồi bỏ chén.
Lê Thiên Thiên:...
Làm !
Lê Thiên Thiên vẫn luôn tìm cơ hội để thành nhiệm vụ.
Nồi lẩu ăn một nửa, cô cố ý đẩy đến mặt Diệp Thừa một cái cốc thủy tinh kính mờ bên trong chứa nước chanh pha thuốc.
Cô cũng lên mạng tra xét tỷ lệ pha thuốc cẩn thận, chỉ cần khống chế liều lượng thì sẽ gây hại gì đến thể.
Nhìn chằm chằm Diệp Thừa, thấy ăn thứ gì đó cay là cô liền chỉ cốc nước chanh, quan tâm mà :
"Anh mau uống cái , giải cay lắm đó."
Vài như , ám chỉ cũng quá mức rõ ràng.
Diệp Thừa cô, cốc nước chanh, cuối cùng vẫn là cầm cốc lên.
Lê Thiên Thiên nín thở, sắc mặt cứng đờ vì căng thẳng, thành công cách cô gần .
Xuyên qua làn khói bốc lên từ nồi lẩu, môi mỏng đỏ nhạt của Diệp Thừa khẽ cong lên.
Nụ tựa như đóa sen hồng nở rộ nền tuyết, trong trẻo lạnh lùng nhuốm vẻ yêu mị diễm lệ.
trong nháy mắt khôi phục vẻ ngạo kiều quạnh quẽ, phảng phất nụ nãy chỉ là ảo giác.
Rốt cuộc cũng chịu nhấp một ngụm.
Trong lòng Lê Thiên Thiên bắt đầu đốt pháo ăn mừng thắng lợi nhưng ngoài mặt cô vẫn còn bộ vân đạm phong khinh*, cố nghẹn đến mức nhắm mắt , yên lặng hít sâu để điều tiết hô hấp phập phồng.
*Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
Và trong một khắc cô nhắm mắt kịp thấy cảnh tượng Diệp Thừa trộm nhổ ngụm nhỏ nước chanh nãy khăn giấy.
-
Sau bữa ăn tối, Diệp Thừa theo thói quen sách sô pha đơn đặt cạnh cửa sổ sát đất, Lê Thiên Thiên ôm gối ôm sô pha khác quan sát .
Cô chắc một ngụm nước chanh nãy liệu thể phát huy công dụng của thuốc .
Việc tựa như tùy thuộc thể chất của mỗi , uống gọi như thế nào cũng tỉnh nhưng cũng dù uống cũng ngủ .
Quan sát nửa ngày, rốt cuộc Diệp Thừa cũng ngáp một cái khép sách , thoạt như buồn ngủ, dậy về phòng của .
Cặp mắt trong veo của Lê Thiên Thiên bắt đầu xoay chuyển, cô nhẫn nại đợi thêm mười phút nữa mới rón rón rén đến cửa phòng ngủ của Diệp Thừa, nhẹ gõ cửa nhưng bên trong động tĩnh gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-20.html.]
Ghé sát tai cửa, gõ mạnh hơn, vẫn động tĩnh.
Cô cầm tay nắm cửa, nhẹ nhàng ấn xuống từ từ đẩy cửa .
Trong phòng tối đen như mực nhưng cô dám mở đèn pin điện thoại, chỉ mượn ánh sáng mờ nhạt màn hình để xác định phương hướng, một đường sờ sờ soạng soạng đến bên mép giường.
Tư thế ngủ của Diệp Thừa vẫn ngoan ngoãn như cũ.
Hàng mi dài mảnh, ánh sáng mờ ảo màn hình điện thoại hắt bóng lên sống mũi cao thẳng của .
Đường cong sườn mặt rõ ràng, cái cổ thon dài lộ một nửa, yết hầu ẩn hiện mép chăn.
Lê Thiên Thiên chuyển camera điện thoại sang chế độ selfie, cài đặt chế độ chụp trong bóng tối thử chụp bản một tấm.
Sau khi xác định ảnh chụp khá rõ nét, cô nhẹ xốc chăn lên chậm rãi bò lên giường, cảm giác bản chính là một tên lưu manh đáng khinh.
Cô lên gối của Diệp Thừa, tim dần dần đập nhanh hơn, trong lòng thầm mặc niệm một câu "Quấy rầy, thực xin " nhanh chóng giơ điện thoại lên bấm chụp.
Đến lúc kiểm tra thì thấy đây chỉ là một tấm ảnh hai kề đầu sát với bình thường mà thôi.
Chỉ dựa tấm ảnh như thì ai sẽ tin giữa hai bọn họ xảy chuyện thể miêu tả chứ?
Nếu thì cho tới! Bằng kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lê Thiên Thiên cố kìm trái tim đang nhảy loạn của , cô xốc chăn , ngón tay run rẩy cởi từng cúc áo của Diệp Thừa.
Bởi vì khẩn trương nên ngón tay lạnh của cô vô tình đụng trúng tuyến nhân ngư của , thể khẽ run, cô sợ tới mức lập tức rút tay về, cuống cuồng nhảy xuống giường sấp mặt đất dám động đậy.
Qua một lúc lâu thấy động tĩnh gì khác nên Lê Thiên Thiên mới từ từ bò dậy, bám mép giường âm thầm quan sát.
Diệp Thừa chỉ đổi một tư thế khác, hề tỉnh .
Cô còn tưởng rằng khi uống thuốc ngủ thì sẽ hề nhúc nhích gì, mặc cho khác tùy ý đùa nghịch? Thật ngờ là vẫn còn thể xoay ?
Vỗ vỗ ngực, lá gan của cô cũng lớn hơn một chút, nữa bò lên giường cởi bỏ bộ cúc áo ngủ của Diệp Thừa.
Cô cũng tự cởi hai cúc áo ngủ của để lộ xương quai xanh.
Lúc chụp ảnh thì cố tình chỉ chụp phần phía xương quai xanh, thoạt giống với kiểu ảnh chụp kỷ niệm khi xong chuyện khó , hai mảnh vải che .
Lúc xác thật là Diệp Thừa hề nhúc nhích gì, điều càng tiếp thêm can đảm cho Lê Thiên Thiên.
Cô còn chụp thêm một tấm càng tính thuyết phục hơn, hôn môi.
Đương nhiên là hôn thật, chỉ tạo dáng lấy góc một chút là .
Cô dậy, ghé sát bên mặt Diệp Thừa, camera canh chuẩn vị trí.
Khoảnh khắc cô bấm nút chụp, Diệp Thừa đột nhiên mặt qua, làn môi hai chạm .
Áo ngủ của trượt từ đầu vai xuống đến lưng, dừng giữa hai khuỷu tay.
Lê Thiên Thiên hoảng đến mức mở to hai mắt , tiếng thét chói tai nghẹn , cuống họng tựa như bóp chặt đến mức thể kêu tiếng.
Cô cho rằng đây là sự cố lật xe lớn nhất đêm nay.
Lại càng ngờ rằng ngay đó gáy cô một bàn tay to siết chặt thể động đậy, môi mềm ấm áp của đột nhiên mở ngậm lấy cánh môi cô.
Tay Lê Thiên Thiên mềm nhũn, điện thoại rơi xuống giường, đầu óc trống rỗng, thậm chí còn kịp tự hỏi chuyện gì đang xảy .
Tia lý trí duy nhất còn sót khiến cô giãy giụa nhanh chóng thoát nhưng một tay khác của kiềm chế cổ tay cô , nghiêng đầu sang một bên sâu thêm nụ hôn , hô hấp cũng dần trở nên nặng nề.
Lê Thiên Thiên chạy nhưng tay chân đều nhũn , lý trí dần dần trở về, cô ngậm miệng , thể vặn vẹo tránh thoát khỏi sự kiềm chế của .
Cuối cùng phản kháng cũng hiệu quả, Diệp Thừa buông môi cô nhưng vẫn còn kiềm chế cô.
Trong phòng chỉ ánh sáng yếu ớt phát từ màn hình điện thoại còn tắt, cô thể thấy rõ biểu tình chế nhạo như của Diệp Thừa nhưng thấy rõ một tia ý loạn tình mê trong mắt .
Giọng trầm thấp khàn vang lên trong gian tĩnh mịch.
"Dám dám chịu? Lá gan khi cởi quần áo của hả tiểu miên hoa?"
_.