Nữ Phụ Hào Môn - Chương 32
Cập nhật lúc: 2025-05-11 12:55:17
Lượt xem: 158
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một cái nồi đồng đặt giữa bàn, Đường Viên thích ăn thịt cừu, hai vợ chồng Đường gia còn mua thêm vài món khác, tất cả đều là thứ mà con gái thích ăn.
mãi đến hơn 3 giờ nhiều cũng thấy Lê Uyên trở về, cũng bất cứ cuộc điện thoại nào.
Chu Nãi Hinh Lê Thiên Thiên đang đeo tạp dề giúp đỡ nấu cơm trong bếp, bất giác bà nở một nụ đầy từ ái.
Đứa nhỏ da thịt non mịn, là sống trong nhung lụa an nhàn từng qua việc nhà nhưng thật ngờ là con bé sẽ phòng bếp phụ giúp một tay.
Hơn nữa còn dáng, còn tuyên bố cho bọn họ thử món mì trộn tương, hề chút dáng vẻ của đại tiểu thư kiều quý.
Viên Viên nhà bà cho tới bây giờ từng việc nhà, vợ chồng bà cũng nỡ để con gái .
Chuông cửa vang lên, Chu Nãi Hinh tưởng con gái trở về nên vui vẻ mở cửa, kết quả cửa là nhân viên giao hàng.
Lê Thiên Thiên tiếng nên nhận lấy bánh kem :
"Vừa nãy con thấy gọi điện thoại hôm nay là sinh nhật của chú nên con đặt một cái bánh kem."
"Ai da, từng tuổi còn đặt bánh kem gì." Đường An Tường ha hả từ trong phòng bếp, xoa xoa tay lên tạp dề, tuy ngoài miệng oán trách Lê Thiên Thiên tiêu tiền lung tung nhưng mặt vui rạo rực, khỏi bên trong hộp bánh kem vài .
" dì ơi, dì mau gọi điện với Lê Uyên một tiếng để cô đừng mua bánh kem nữa, chúng ăn hết ."
Lê Thiên Thiên xong liền phòng bếp tiếp tục giúp một tay, Chu Nãi Hinh ngượng gì, cũng hề gọi điện thoại bởi vì bà Viên Viên sẽ mua bánh kem.
Tất cả món ăn đều nấu xong, Đường An Tường đưa mắt điện thoại, thấy đến 4 giờ nên ông tự gọi qua cho Lê Uyên.
Gọi năm cuộc mới nhận, đầu bên ồn ào, đợi gần nửa phút mới yên tĩnh một chút.
Lê Uyên: "Alo? Sao ?"
Đường An Tường: "Viên Viên, con ở ? Khi nào con mới về nhà? Lẩu chuẩn xong xuôi ."
Lê Uyên: "A, con quên mất, hiện tại con thể về .
Con đang ở cùng vài bạn nên rời , hai ăn , đừng chờ con."
Đường An Tường: "Con, con về ? Nếu thì trễ chút cũng , cha chờ..."
Lê Uyên: "Còn chờ gì, con ở bên ăn xong , cần chờ.
Một lúc nữa con trực tiếp đến buổi tiệc, đúng , buổi tối con cũng về, con theo cha của con đến ở khách sạn, cúp đây."
Trong điện thoại truyền đến tiếng ngắt máy, Chu Nãi Hinh ở bên cạnh nên cũng bảy tám phần nội dung cuộc trò chuyện, sắc mặt hai vợ chồng đều trầm xuống, vẻ mất mát hiện rõ mặt, eo lưng cũng thẳng nổi nữa.
Bốn chữ cha của con càng khiến bọn họ đau lòng, đứa con gái sủng trong lòng bàn tay hơn 20 năm, kết quả vẫn là với cha ruột của hơn.
"Mì trộn tương xong đây ạ!"
Giọng mềm ngọt từ trong phòng bếp vọng , Lê Thiên Thiên bưng một tô mì lớn tới.
Hai vợ chồng vội vàng hồn, nhanh chóng dọn một chỗ trống cái bàn nhỏ đầy đồ ăn để chỗ đặt tô mì xuống.
Sốt tương thơm lừng kết hợp với sợi mì do chính tay Đường An Tường cán xong lúc nãy, bên còn trang trí thêm rau xanh ăn kèm, bắt mắt.
Trên thực tế Lê Thiên Thiên chỉ là phụ trách xắt rau và nấu mì mà thôi.
TBC
Cô gắp mì ba chén cho mỗi :
"Chúng ăn chén mì để lót bụng, chờ Lê Uyên trở về thì ăn lẩu ."
Cảm xúc sa sút của hai vợ chồng trong nháy mắt nụ của Lê Thiên Thiên chữa khỏi, nhanh chóng gắp một đũa mì nếm thử lập tức giơ ngón tay cái lên khen ngợi như đang dỗ một đứa nhỏ.
"Không đợi con bé nữa, chúng ăn thôi." Chu Nãi Hinh .
Đường An Tường cũng mở hộp bánh kem , ha hả mà :
" , chúng ăn thôi, cũng nếm thử xem cái bánh sinh nhật vị ."
Ba hoà thuận vui vẻ cùng ăn một bữa tiệc sinh nhật ấm áp.
Từ tới nay Lê Thiên Thiên cũng từng trải nghiệm qua việc thể cùng cha ăn xong một bữa cơm.
Lúc khỏi cửa sắc trời cũng đen, còn một tiếng nữa là tiệc rượu bắt đầu, Lê Thiên Thiên lưu luyến đôi vợ chồng:
"Chú, dì, hẹn gặp hai ở bệnh viện chín giờ sáng ngày ."
Hai vợ chồng gật đầu, một trận gió lạnh thổi qua, Chu Nãi Hinh gọi Lê Thiên Thiên nhanh chóng bước tới, lấy một cái mũ len màu trắng đội lên đầu cô.
"Cái là mới đan cho Viên Viên, con bé từng đội qua , con đừng ghét bỏ."
Lê Thiên Thiên vuốt vuốt sợi len mềm mại, vui vẻ nâng khóe miệng lên lời cảm ơn.
Cô lên xe taxi cái chăm chú của đôi vợ chồng trực tiếp bảo tài xế thẳng đến chỗ tổ chức tiệc.
????????????????????????????: @????????????????????????????????
Lễ phục của cô thuê xong, lúc Lý Trác Mỹ đến lấy lễ phục của cũng thuận tiện mang lễ phục của cô về khách sạn.
Khách sạn ở ngay bên cạnh nơi tổ chức tiệc, Lê Thiên Thiên khách sạn .
Lý Trác Mỹ và Lê Châu ở cùng một phòng xép, cô gõ cửa phòng, Lê Châu là mở cửa.
Tuy hơn 50 tuổi nhưng ông chăm sóc bản , một tây trang thẳng thớm vẻ sĩ khí chất.
Sau khi hiệu với cô ý bảo hai còn đều ở trong phòng ngủ xong thì ông về sô pha tiếp tục xem điện thoại.
Bình thường Lê Châu chẳng bao giờ quản Lê Thiên Thiên, thật thì ông ít khi về nhà vì bên ngoài còn tiểu tình nhân.
Lý Trác Mỹ vẫn luôn mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua, tình cảm vợ chồng sớm còn, chỉ tồn tại danh nghĩa.
Lê Thiên Thiên gõ cửa phòng ngủ bước , Lý Trác Mỹ đang giúp Lê Uyên kéo khóa lễ phục, cố sức mà kêu:
"Mau hít sâu , hít sâu !"
Rốt cuộc một tiếng kêu lớn thì khóa kéo cũng kéo lên.
Lễ phục màu tím nhạt đính đá quả thật , khiến làn da của Lê Uyên trông càng trắng hơn, kiểu tóc hôm nay cũng hợp với khuôn mặt trang điểm tinh xảo, trang sức kèm cũng phù hợp khiến khí chất cả khác hẳn.
Tất nhiên, nếu cô thở dốc như hiện tại thì trông sẽ càng hơn.
Lý Trác Mỹ mệt đến mức ngã ở mép giường thở phì phò, cằm thon khẽ nhếch lên, câu chữ từ môi mỏng phun tràn đầy khắc nghiệt:
"Không tối nay mặc lễ phục ? Còn ăn nhiều như gì?"
Lê Uyên hít sâu một , ở mặt Lê Thiên Thiên cô thể kiêu căng ngạo mạn nhưng ở mặt Lý Trác Mỹ cô cũng chỉ thể ủy khuất mà :
"Bộ lễ phục vốn dĩ là kích cỡ của con, con thể mặc là lắm ."
Đôi mắt phượng của Lý Trác Mỹ nhếch lên, lúc bà trừng mắt thoạt hung dữ nên khiến Lê Uyên sợ tới mức lập tức ngậm miệng.
Trước Đường An Tường và Chu Nãi Hinh lúc nào cũng đều cưng chiều dỗ dành, cô từng gặp qua loại biểu tình hung ác bao giờ.
"Lê Thiên Thiên, thế ?"
Lửa giận của Lý Trác Mỹ chuyển dời về phía Lê Thiên Thiên, bà bắt đầu chất vấn.
"Sao mày chọn cho con bé một bộ lễ phục như ? Trước nay mày luôn việc thỏa, lúc là cố ý khiến Lê Uyên mặt đúng ?"
Lê Thiên Thiên quen với sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn của bà , cô chậm rãi quần áo đáp :
"Bộ lễ phục vốn là của con, Lê Uyên thấy nên mặc nó."
Lý Trác Mỹ nhíu mày về phía Lê Uyên, lửa giận nữa chuyển hướng.
"Con ngốc ? Đoạt lễ phục của Lê Thiên Thiên gì? Dáng như thế nào trong lòng tự hiểu rõ ? Một chút nữa khóa kéo bung thì tính đây?"
Lê Uyên mắng đến mức khóe mắt ươn ướt, chuẩn rơi nước mắt Lý Trác Mỹ quát to một tiếng ngăn cản:
"Khóc cái gì mà ? Mau nghẹn ! Khóc lóc hư lớp trang điểm thì ai chỉnh cho?"
Chuyên viên trang điểm rời , một khi trang điểm xong thì dù gặp chuyện ủy khuất lớn đến cỡ nào cũng thể , đây chính là quy củ mà Lý Trác Mỹ đặt cho Lê Thiên Thiên từ khi còn nhỏ.
Ngoài vẫn còn nhiều quy củ khác, về Lê Uyên nên tập quen dần thôi, dù cô cũng sắp giải thoát .
Lê Thiên Thiên một bộ lễ phục màu xanh biển kiểu dáng trung quy trung củ* đường chiết eo bằng ren.
Đường cong dáng cô mảnh mai uyển chuyển, mặc trông đoan trang trí thức, hề giọng khách át giọng chủ*.
*Trung quy trung củ (中规中矩): Phù hợp quy củ, gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ.
Thường mang hàm nghĩa .
(cre: rungthanthoai.wordpress.com)
*Giọng khách át giọng chủ: khách chiếm vị trí của chủ hoặc ngoại vật, thứ phụ chiếm vị trí của thứ nguyên, thứ chính.
Lý Trác Mỹ lòng với bộ lễ phục mà Lê Thiên Thiên chọn cho chính , khéo léo khoa trương, cực kỳ mỹ để tôn lên Lê Uyên...! là tôn lên lễ phục của Lê Uyên.
Bà âm thầm trừng mắt đứa con gái ruột cố gắng của , mặc bộ váy xinh như cũng bằng Lê Thiên Thiên.
Cũng còn may là nãy giữ chuyên viên trang điểm ở để trang điểm cho Lê Thiên Thiên, nếu thì càng lấn áp.
-
Một nhà bốn đồng thời xuất hiện ở lối sảnh tiệc, nhân viên lễ phép kiểm tra thư mời mời bốn trong.
Đại sảnh bên trong thiết kế theo phong cách châu Âu sang trọng, tiếng đàn violon du dương chọn nhạc nền, rượu và các loại đồ ăn tinh mỹ thường xuất hiện trong tiệc đặt ở phía bên trái nhưng chỉ đến để lấy rượu, hiếm khi đến thưởng thức mỹ thực.
Mỗi xuất hiện ở đây đều ăn mặc quần áo xinh sang trọng, môi luôn nở nụ nịnh nọt giả tạo với .
Sàn đá cẩm thạch bên ánh đèn thủy tinh hoa lệ chiếu sáng đến mức thể soi bóng đó.
Ai cũng đều cố gắng hết sức để tìm kiếm cơ hội kinh doanh và mở rộng mối quan hệ thông qua bữa tiệc .
Tại ghế sô pha trong góc sảnh tiệc, nơi đây vẫn luôn là chỗ của vài vị tiểu thư công tử gia thế cần tiến xã giao với bất cứ ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-32.html.]
nếu kỹ sẽ thấy , những vị tiểu thư công tử ở góc đó cũng đều chỉ là vây quanh một hai để trò chuyện.
Trên thực tế đây là một hình thức nịnh nọt khác, chỉ là thoạt qua nó quá lộ liễu rõ ràng mà thôi.
Mà ở chính giữa, thường xuyên bắt chuyện nhất chính là Diệp Thừa.
Vị hiển nhiên là cần xã giao với ai.
Diệp Thừa mặc một tây trang màu đen, bên trong là áo sơ mi màu tím nhạt.
Trên tay đang kẹp một cây kẹo que chuyển qua chuyển giữa những ngón tay mảnh khảnh thon dài như thể đang xoay bút.
Con ngươi nâu thẫm thỉnh thoảng liếc phía cửa, cố ý vô tình mà về phía mỗi vị khách tiến .
Một ảnh màu tím nhạt xuất hiện trong tầm mắt nhưng ngay đó lập tức nhíu chặt mày, ánh mắt ngưng , con ngươi nâu thẫm cuối cùng dừng ảnh mặc bộ lễ phục màu xanh biển ở bên cạnh.
Một hàng bốn tiến về phía vợ chồng Diệp Đào đang nhiều vây quanh.
Lý Trác Mỹ nở một nụ rạng rỡ, Lê Châu cũng còn lãnh đạm giống như ngày thường, bọn họ dẫn theo hai cô con gái vui vẻ đến chào hỏi, thiết giống như một nhà.
Vào giờ phút Lê Thiên Thiên hiểu rõ vai chính hôm nay là cô.
Hơn nữa Lê Uyên cũng sẽ lập tức trở thành một nhà của Diệp gia nên cô thể ở mặt bọn họ thể hiện vẻ quá mức quen thuộc.
Cô âm thầm lui về phía một bước, đem C vị* nhường cho Lê Uyên.
*C vị: vị trí trung tâm, center
Đương nhiên là Dương Chức động tác nhỏ của Lê Thiên Thiên nhưng cũng gì, tiếp tục duy trì nụ khéo léo lễ phép, dấu vết đưa mắt đánh giá Lê Uyên một cái, thêm vài lời nhanh chóng lấy cớ rời .
Hai vợ chồng Diệp gia cũng mới chuyện Lý Trác Mỹ đổi hôn thê của Diệp Thừa thành khác hai ngày .
Dương Chức trở mặt với Lý Trác Mỹ ngay lập tức.
Con dâu tương lai của Diệp gia, bà đổi là đổi ?
Chẳng qua bình tĩnh nghĩ một chút, Dương Chức cảm thấy chuyện tình cảm hiện tại của hai đứa nhỏ đúng thật là khiến bà đau đầu, chừng chuyện đổi hôn thê cũng sẽ là một cơ hội .
Diệp Đào nghiến răng nghiến lợi bộ dáng nhanh chậm của Diệp Thừa, tức giận :
"Nó còn bình tĩnh ở đó ? Không thấy thái độ của Thiên Thiên hả? Con gái nhà căn bản là hề thích nó mà nó còn tự tin.
Hẳn là chúng nên cho nó sớm một chút để xem nó còn thể an nhàn đó nữa ?"
Dương Chức ngăn chồng , thở dài :
"Con trai của thích phản nghịch, lúc nó phản đối chuyện đính hôn như chính là bởi vì nó theo sự sắp xếp của chúng .
Vậy nên bây giờ chúng cứ dứt khoát thuận nước đẩy thuyền , xóa bỏ cái xiềng xích gọi là áp đặt để nó và Thiên Thiên còn tầng quan hệ như nữa, thử xem nó thể theo nội tâm của chính ."
Diệp Đào cũng thở dài, cảm thấy vợ quả thật lý, đáp :
"Cũng cái tính của nó là giống với ai nữa?"
Dương Chức nhướng mày liếc chồng một cái.
Diệp Đào tiếp nhận ánh mắt của vợ, ho nhẹ một tiếng nhỏ giọng :
"Là giống ."
Lý Trác Mỹ và Lê Châu dẫn Lê Uyên thu xếp chuyện quan trọng nhất đêm nay.
Lê Thiên Thiên việc gì nên đành đến khu tiệc lấy một ly đồ uống, còn kịp xoay phát hiện bao phủ bởi một ảnh cao lớn.
"Vì mặc lễ phục mà đưa cho em?" Tiếng trầm thấp quen thuộc từ phía truyền đến.
Lê Thiên Thiên đầu , quả nhiên là Diệp Thừa.
Hắn còn đang trầm mặt chăm chú cô.
Mà tầm mắt cô dừng ở chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, chỗ khuy cổ tay áo còn đính đá, suy nghĩ một chút, cô hỏi ngược :
"Cái áo sơ mi của là một cặp với bộ lễ phục mà đưa cho em?"
Vẻ mặt Diệp Thừa cứng , chút hổ khi tâm tư vạch trần, cảm thấy sự cao ngạo của đang khiêu khích.
"Em cho rằng sẽ lãng phí tâm tư để phối đồ cặp với em ? Lại còn cố ý mặc cùng với em trong trường hợp thế , thông báo cho thể em là vị hôn thê của ?"
Lê Thiên Thiên:...
Cô cũng nghĩ nhiều đến mức đó .
Dường như Diệp Thừa càng thì thần sắc càng , sắc mặt vốn âm trầm bây giờ đen , thậm chí âm lượng cũng tự giác mà nâng cao hơn:
"Vậy nên, tại em mặc? Lại còn dám để cho khác mặc! Cô là ai?"
"Lê Uyên.
Có chút quan hệ với bất ngờ mà em sắp dành cho đó." Lê Thiên Thiên chớp chớp mắt, thần bí mà .
"Bất ngờ gì?" Diệp Thừa nhíu mày.
"Chờ lát nữa sẽ ."
Lê Thiên Thiên chịu , trong lòng Diệp Thừa vô cùng khó chịu, càng tức giận thì càng bày vẻ thèm để ý.
"Được, thì cũng cho em về bất ngờ mà sắp dành cho em."
Lê Thiên Thiên buồn bực vị đại thiếu gia ngạo kiều nhanh chóng xoay rời , trở về chỗ trong góc của .
Tâm tư của đàn ông đúng thật là khó đoán, kỳ kỳ quái quái.
Ánh đèn trong sảnh tiệc đột nhiên tối sầm xuống, ngay đó tiếng nhạc chứa nhịp trống mạnh mẽ dồn dập dần vang lên, càng lúc càng lớn.
Tiếp theo một chùm ánh sáng chiếu rọi giữa sảnh, thành công hấp dẫn tầm mắt của về phía đó.
Sau đó ánh sáng trong sảnh tiệc trở bình thường.
Mọi đều nhận thấy Lý Trác Mỹ và Lê Châu đang mỉm ở chỗ mà nãy chùm sáng chiếu đến.
Trong lúc còn đang suy đoán xem hai bọn họ là ai thì Lý Trác Mỹ cầm micro lên, ưu nhã mà :
"Chào , là Lý Trác Mỹ của nhãn hiệu phục sức Lê Mỹ (quần áo + trang sức) ở Giang Thành.
Xin vì chiếm dụng vài phút thời gian của , tại đây tuyên bố một sự kiện và chuyện cũng quan hệ chặt chẽ với tập đoàn Diệp thị ở Bắc Thành."
Thành công thu hút sự hứng thú của bằng cách lôi kéo Diệp gia , Lý Trác Mỹ bắt đầu chuyện chính.
"21 năm , vì một vài lý do mà nhà chúng lạc mất con gái ruột, nhưng cũng may là một tháng chúng tìm con bé.
Hôm nay mượn cơ hội chính thức giới thiệu với đây là Lê Uyên, con gái ruột của ."
Thân ảnh mặc lễ phục màu tím nhạt xuất hiện trong tầm mắt của , ngoại trừ lễ phục, dung mạo và dáng cũng quá kinh diễm nhưng vẫn nể tình mà vỗ tay.
Có mấy phản ứng nhanh liên tưởng đến nãy Lý Trác Mỹ quan hệ với Diệp gia là ý tứ gì, nhất thời ánh mắt của dần chuyển đến vợ chồng Diệp Đào.
"Đồng thời cũng trịnh trọng tuyên bố, hôn ước giữa con gái nuôi Lê Thiên Thiên và công tử của Diệp thị - Diệp Thừa cũng sẽ hủy bỏ.
Sau khi thảo luận qua cùng chủ tịch và phu nhân Diệp thị, chúng quyết định đêm nay Lê Uyên và Diệp Thừa sẽ chính thức đính hôn với !" Lý Trác Mỹ tiếp tục .
Lời dứt khiến mặt ở đây đều hưng phấn.
Tất cả đều đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Lê Thiên Thiên, hội tiểu thư công tử ăn chơi trác táng ở Bắc Thành đều đang chờ xem cô chê , ai cũng chắc chắn rằng điên tình như cô nhất định sẽ náo loạn bữa tiệc.
Trong một góc, giờ phút Diệp Thừa đang thẳng tắp, cặp mắt thâm thúy tràn đầy kinh ngạc và tức giận.
khi thấy Lê Thiên Thiên đang ung dung bàn tiệc ăn gì đó, sự tức giận trong nháy mắt sự phẫn uất thế.
Hắn định dậy qua đó thì thấy Lưu An Kỳ đến bên cô, hai châu đầu ghé tai thì thầm gì đó.
Cuối cùng Lê Thiên Thiên cũng kinh ngạc mà về phía trung tâm sảnh tiệc, tựa như rốt cuộc cũng chuyện bản từ hôn.
Tiểu miên hoa ngốc nghếch.
Nỗi tức giận vì chuyện lễ phục vẫn tiêu hết, bây giờ xảy sự việc hoang đường như , Lê Thiên Thiên còn bày bộ dáng tâm lớn, Diệp Thừa khỏi xem lúc cô sốt ruột lên trông sẽ như thế nào.
Hắn chậm rãi sô pha, tay cầm ly rượu, nhanh chậm mà chờ Lê Thiên Thiên đến đây cầu khẳng định phận của cô.
Chỉ cần cô đây cầu , nhất định sẽ tạo bất ngờ cho cô.
Diệp Thừa cong khóe môi, đầu ngón tay nhẹ sờ hộp nhẫn trong túi, cảm thấy cần chuẩn sẵn chút khăn giấy cho cô kẻo chút nữa lấm lem cả mặt.
còn kịp lấy khăn giấy, giương mắt lên thấy Lê Thiên Thiên nhẹ nhàng mỉm vẫy tay tạm biệt với Lưu An Kỳ.
Cô nâng làn váy dài lên uyển chuyển xoay chuẩn rời , tựa như ném xuống một mối phiền toái lớn.
Diệp Thừa sững sờ một lát mới nhận cô sắp đến chỗ cửa.
Hô hấp của khỏi cứng , sắc mặt nhanh chóng đổi, bật dậy, vì quá hoảng loạn nên ly rượu đặt xuống bàn nghiêng đổ, rượu đỏ nhiễm ướt ống quần.
Diệp Thừa sải bước đuổi theo Lê Thiên Thiên bắt lấy cổ tay cô, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, lên tiếng chất vấn:
"Em ?"
"Về trường học, nơi chuyện của em."
Khóe miệng Lê Thiên Thiên cong cong cho thấy tâm trạng lúc của cô .
Diệp Thừa một tay bắt , bên ngoài mặt vẫn duy trì nét bình tĩnh nhưng một tay khác đút trong túi run, giọng cũng khàn.
"Em cứ đồng ý như ?"
"Đổi để lấy 500 vạn, đương nhiên là đồng ý ."
Lê Thiên Thiên đến mức mặt tràn đầy thỏa mãn, tiếp tục :
"Đây là bất ngờ mà em dành cho đó, cuối cùng cũng từ hôn với em , vui ?".