Nữ Phụ Hào Môn - Chương 33
Cập nhật lúc: 2025-05-11 12:55:19
Lượt xem: 161
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kéo danh sách chặn.
Đầu óc của Diệp Thừa bỗng trở nên trống rỗng trong nháy mắt, nhất thời thể nào lý giải ý tứ trong lời của Lê Thiên Thiên.
Nụ của cô lúc giống hệt ngọn lửa chói lọi khiến mắt sinh đau.
Trong lúc Diệp Thừa đang thất thần, một bóng dáng màu tím bỗng xuất hiện bắt lấy cánh tay .
Diệp Thừa hất tay theo bản năng, giữ cũng tránh thoát khỏi lòng bàn tay , cô giống như một con bướm màu xanh xinh , cứ thế nhanh chóng bay .
Diệp Thừa chậm rãi đầu đang bắt lấy cánh tay , ánh mắt đầy âm u lạnh lẽo.
Lê Uyên sợ tới mức run lên một trận nhanh chóng rút tay về, và ban chiều cô thấy là cùng một thật ?
Buổi chiều Diệp Thừa còn , ngay cả trong video Lê Thiên Thiên gửi qua trông cũng ôn hòa bình tĩnh, cô còn tưởng rằng là kiểu dễ ở chung.
Con ngươi màu nâu thẫm sâu thấy đáy của Diệp Thừa chằm chằm Lê Uyên chậm rãi lên tiếng, giọng điệu rõ hỉ nộ nhưng hiểu cảm giác rét run.
"Bộ lễ phục cô bẩn, 26 vạn Euro*, trả tiền mặt là chi phiếu?"
*260000 euro = hơn 6.3 tỷ vnđ
Vốn dĩ trong buổi tiệc đang dõi theo nhất cử nhất động của bọn họ, bây giờ cũng dần vây quanh xem.
Bởi vì Lê Uyên trang điểm quá đậm nên sắc mặt cô đỏ lên nhưng hai vành tai đỏ ửng lên tất cả.
Lý Trác Mỹ nhận gì đó đúng, bà ngờ là Diệp Thừa sẽ phản ứng như .
Bà còn tưởng rằng Diệp Đào và Dương Chức chuyện thỏa với .
Bà chen qua đám đang vây xem, bày vẻ mặt tươi lên tiếng trấn an:
"Diệp Thừa, gì thì chúng qua bên chuyện riêng với ?"
Lý Trác Mỹ chỉ tiếp xúc qua với Diệp Thừa vài .
Tuy rằng thái độ của quạnh quẽ nóng lạnh, thậm chí còn mang theo chút ngạo mạn từ trong xương cốt nhưng khi đối đãi với bà cũng coi như là hiền lành, đúng mực với trưởng bối.
Vậy mà lúc đây, trong cặp mắt đỏ ngầu của Diệp Thừa lộ sự hung ác mà bà từng gặp qua, tựa như đang đối mặt với một kẻ tội đồ ghê tởm nào đó.
Giọng trầm thấp của Diệp Thừa truyền từ trong lồng ngực, nặng nề chất vấn một câu khiến những ở gần bên đều khỏi run lên.
"Các ép buộc em thế nào?"
"Bọn dì, bọn dì hề ép buộc con bé mà?" Lý Trác Mỹ cũng khỏi run nhẹ.
"Không ép buộc em , em thể đồng ý từ hôn?"
Lê Thiên Thiên yêu như , còn luôn bởi vì cô chịu chủ động liên lạc với mà tức giận từ hôn.
Bây giờ xem cô nhất định là do cả gia đình ép buộc! Ép buộc cô quá mức mật với , liên lạc với .
Vậy mà tức giận với cô lâu như .
Nhớ cảnh nãy Lê Thiên Thiên vội vàng rời cùng với bộ dáng giả vờ vui mừng , ngón tay Diệp Thừa bóp chặt hộp nhẫn trong túi đến mức trở nên trắng.
Loại phương thức che giấu quen thuộc, là thói quen mà cũng .
Hiện tại nhất định là Lê Thiên Thiên đang khó chịu, là trốn đến góc nào đó để lóc một ?
Hắn thậm chí còn dám tưởng tượng đến dáng vẻ bất lực khổ sở của tiểu miên hoa, mới chớm nghĩ thôi mà trong lòng co rút một trận đau đớn.
-
Trăm vị ngoài cổng phía nam của đại học D là nhà hàng xa hoa nhất ở khu vực làng đại học.
Trong căn phòng riêng nhỏ ở trong cùng lầu hai bốn đang cùng nâng ly, tiếng tiếng náo nhiệt ngừng.
Tiếng to nhất thuộc về Lê Thiên Thiên.
"Cuối cùng cũng giải thoát ! Cụng ly vì tự do của tớ nào!"
Lê Thiên Thiên vốn luôn chuyện nhỏ nhẹ nhưng hôm nay thể là một chút hình tượng cũng còn, cô uống một cạn sạch rượu trong ly, gương mặt ửng đỏ, mơ mơ hồ hồ, hưng phấn đến mức ai cũng ngăn .
Hoàng Tiêu và Tần Hâm cũng vui mừng vì Lê Thiên Thiên thành công kiếm 500 vạn nhưng cũng chút tiếc hận vì mất nam thần.
Tân Trạch Vũ - cũng mời tới rối rắm như hai bọn họ.
Từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì mỉm , chủ động rót thêm rượu cho Lê Thiên Thiên, hiền huệ giống hệt một cô vợ nhỏ.
Hoàng Tiêu sát bên cạnh Tần Hâm, nhỏ giọng chuyện chỉ đủ để hai thể :
"Thật giáo thảo cún con cũng tệ, thế nhưng khi chiêm ngưỡng Diệp nam thần thì chị vẫn luôn cảm thấy tất cả đàn ông khác đều chút ảm đạm thất sắc."
" , thấy Diệp Thừa thì định là mê cả một đời!" Tần Hâm tỏ vẻ tán đồng.
Hai Lê Thiên Thiên đang vui vẻ uống rượu đồng thời lắc đầu cảm thán một câu: "Đáng tiếc."
Lê Thiên Thiên ở cùng tần với hai bọn họ, cô ôm lấy bả vai của hai , cặp mắt đen trái ngu ngơ một tiếng, chuyện còn rõ ràng nữa.
"Tiếc quá, thịt nguội trong bữa tiệc ngon, cá hồi cũng béo ngậy, đáng tiếc là nãy ăn nhiều thêm hai miếng nữa."
Tần Hâm:...
Hoàng Tiêu:...
"Chị Tiêu Tiêu, em tiền , chị mau chọn địa điểm chúng cùng mở một phòng tập yoga." Lê Thiên Thiên vẫn đắm chìm trong thế giới của chính .
"Cậu tìm chỗ thực tập ? Không giấy xác nhận thực tập thì lấy bằng nghiệp chứ?" Tần Hâm đánh gãy tưởng tượng của cô bạn.
"Tìm chứ, thực tập chuẩn mở phòng tập yoga, chậm trễ ! Không còn chị Tiêu Tiêu ở đây ?"
Dưới chân Lê Thiên Thiên mềm nhũn, đầu óc cũng choáng váng nên vững, Tân Trạch Vũ ở phía vươn hai tay vững vàng đỡ lấy cô.
Tần Hâm và Hoàng Tiêu cùng hóa thành quần chúng ăn dưa, dùng ánh mắt ái mà hai .
Sau khi Lê Thiên Thiên say rượu thì phản ứng liền chậm nửa nhịp, căn bản chú ý đến đỡ cô là ai mà chỉ mãi đắm chìm trong trí tưởng tượng của .
"Chị Tiêu Tiêu, em học quản trị kinh doanh nên về em sẽ nhận nhiệm vụ vận hành và quản lý phòng tập, em sẽ phân tích báo cáo bao gồm cảnh cạnh tranh, dự toán ngân sách, phân tích thị trường, triển khai hạng mục, định vị tiêu dùng và chiến lược kinh doanh..."
Hoàng Tiêu thấy Lê Thiên Thiên uống quá chén nên đành lên tiếng cắt ngang những suy nghĩ hùng hồn , dỗ dành :
"Được, , đều theo em, hiện tại em đang quá hưng phấn đó, mau về nghỉ ngơi thôi, tỉnh rượu chúng sẽ bàn bạc chuyện ."
Lê Thiên Thiên hất tay của , loạng choạng một chút nhanh chóng vững nhờ kỹ năng yoga cường đại của , cô giang hai tay khoe:
"Lợi hại ? Về hãy gọi tớ là lật đật lão sư, chuyên môn của tớ chính là dạy cách nào để thể ngã khi uống say!"
"Được, , thưa lật đật lão sư, bây giờ chúng trở về ngủ ?" Tần Hâm cũng lên tiếng dỗ.
"Ngủ cái gì mà ngủ? Tớ còn uống xong ? Hôm nay vui vẻ như , cuối cùng thì giờ phút cũng thành hiện thực.
Tớ tự do còn tiền, còn sắp tìm cha ruột, xem , đây là mũ len do chính tay dì Đường đan đấy."
Lê Thiên Thiên cởi mũ len màu trắng đầu xuống đưa khoe với , khóe miệng cong lên đầy thỏa mãn, cặp mắt cũng cong thành vầng trăng non.
Ba ngơ ngẩn cô gái nhỏ dễ dàng thỏa mãn mặt , chua xót cũng vui mừng cho cô.
Đêm tối cuối cùng sẽ qua , bình minh của cô sắp đến.
-
Ra khỏi nhà hàng, vẫy tay tạm biệt với Hoàng Tiêu, Tần Hâm và Tân Trạch Vũ ở hai bên Lê Thiên Thiên để phòng ngừa cô ngã.
Lê Thiên Thiên kiên trì bản say, nhất định cho khác đỡ .
Cũng may là đường trong trường rộng, trễ nên cũng xe chạy qua , hai hai bên Lê Thiên Thiên, ở trong phạm vi an nên cũng quản cô nữa.
Ngay phía là tòa nhà ký túc xá nữ, Tần Hâm liếc mắt Tân Trạch Vũ, rốt cuộc là định đưa đến tận mới chịu rời .
Ngay lúc Tần Hâm đang do dự nên mở miệng thế nào thì Tân Trạch Vũ mở lời :
"Tần Hâm học tỷ, thể để đơn độc vài câu với Thiên Thiên ?"
Được lắm, bây giờ thèm gọi hai chữ học tỷ nữa , Tần Hâm ngửi thấy mùi gì đó tầm thường, chần chờ đáp :
"Cậu uống nhiều quá, nếu thì chờ đến ngày mai tỉnh táo hai chuyện với ?"
Lê Thiên Thiên vẫn luôn nỗ lực thẳng tắp, lúc giơ cánh tay lên khoác vai Tân Trạch Vũ :
"Ai uống nhiều chứ? Hiện tại sẽ chuyện cùng với ."
Tần Hâm trợn mắt nên lời, chỉ thể đến ở cuối đường đợi cô bạn thể khiến bớt lo .
Dưới tán cây bạch quả đang rụng lá, bóng dáng đĩnh bạt của thiếu niên đèn đường kéo dài, cô gái vẫn ở chỗ cũ, hình lúc ẩn lúc hiện nhưng thể duy trì định để té ngã một cách thần kỳ.
Tân Trạch Vũ dáng vẻ loạng choạng của cô, cúi đầu mím môi một tiếng, giọng trong trẻo như nước suối vang lên:
"Chị và vị hôn phu còn quan hệ gì với nữa đúng ?"
"Không quan hệ, còn quan hệ, cần lo lắng về việc từ hôn nữa, cần đến sắc mặt của , cần sợ sẽ tức giận, cần nghĩ cách..." Lê Thiên Thiên liên tục gật đầu đáp
TBC
"Không cần nghĩ đến ." Tân Trạch Vũ đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời của Lê Thiên Thiên, ánh đèn đường mờ nhạt, trong cặp mắt trong trẻo như ẩn chứa những tâm tình phức tạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-33.html.]
Tân Trạch Vũ tiến lên một bước, cúi mặt xuống chậm rãi một câu:
"Vậy thể thích chị ?"
Gió lạnh thổi đến khiến vài chiếc lá bay qua đỉnh đầu Lê Thiên Thiên.
Không là gió lạnh thổi tỉnh là những lời tỉnh, cô nấc lên một cái, hai mắt trợn tròn, sững sờ hai giây mới phản ứng , xua tay :
"Cậu bình tĩnh một chút."
Tân Trạch Vũ giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, khóe miệng cong lên :
" bình tĩnh, theo đuổi chị, Lê Thiên Thiên."
Lê Thiên Thiên nấc lên, thể là dọa sợ nên biến thành những tiếng nấc quy luật tiết tấu.
"*nấc*, hiện tại *nấc* yêu đương."
"Vậy chị thấy chán ghét ?"
Tân Trạch Vũ nghiêng về phía , Lê Thiên Thiên ép tránh về phía nên khỏi lảo đảo một chút.
Tân Trạch Vũ kịp thời đỡ lấy hai vai cô thuận thế ôm cô trong lòng n.g.ự.c .
"Buông cô ."
Theo tiếng quát trầm thấp vang lên, một ảnh tự phụ ngạo nghễ cũng bước từ chỗ tối.
Áo khoác dài khoác bên ngoài bộ âu phục, vạt áo rộng mở đón gió bay lên, cặp chân dài sải bước tiến về phía bên
Cơn gió thổi lên đột ngột như đang tạo những hiệu ứng đặc biệt cho riêng , lá khô rơi bên cũng thổi bay như để dọn đường.
Diệp Thừa yên mặt hai , chăm chú khuôn mặt ửng đỏ của Lê Thiên Thiên, nhíu mày , giọng trầm thấp mang theo chút đau lòng:
"Em uống rượu ?"
Lê Thiên Thiên ngừng nấc một cách thần kỳ, cô phản ứng chậm nửa nhịp, ngơ ngẩn mà đàn ông mặt.
Sự sững sờ của cô khiến Diệp Thừa càng thêm tin chắc rằng cô là buộc rời xa nên bây giờ mới khổ sở đến mức mượn rượu tiêu sầu.
Những cảm xúc chịu đựng bấy lâu sụp đổ trong nháy mắt, Diệp Thừa bước lên dùng một tay kéo cô ôm trong , ngón tay xuyên qua mái tóc dài của cô, vùi đầu cô n.g.ự.c , dùng áo khoác bao bọc cô :
" sẽ từ hôn với em, em đừng tự tra tấn bản như nữa."
Lê Thiên Thiên:...
Cuối cùng Lê Thiên Thiên cũng phản ứng, tuy còn gió lạnh thổi qua nữa nhưng cô cũng đủ tỉnh táo để rằng đang ở trong lòng n.g.ự.c ai.
Tự cho rằng dùng sức để đẩy Diệp Thừa nhưng thực tế là tay mềm nhũn, căn bản chút sức lực nào.
"Diệp Thừa, buông em ."
Diệp Thừa nhúc nhích gì, ngược càng ôm càng chặt như là sợ sẽ mất cô thứ hai, cúi đầu nhỏ:
"Vì gì với ? Nếu cho sớm một chút thì sẽ để chuyện xảy ."
"Buông cô , thấy là cô ?"
Tân Trạch Vũ tiến lên bắt lấy cánh tay của Lê Thiên Thiên, dùng sức kéo cô khỏi Diệp Thừa.
Tần Hâm đợi ở cuối đường chút mệt mỏi nhưng nháy mắt liền tỉnh táo tinh thần, lấy điện thoại gọi video cho Hoàng Tiêu để phát sóng trực tiếp hiện trường nam thần và giáo thảo quyết đấu.
Dưới sự trợ giúp của Tân Trạch Vũ, cuối cùng Lê Thiên Thiên cũng tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Diệp Thừa, cô lui về phía hai bước để bảo trì cách an cảnh giác mà .
Giờ phút Diệp Thừa thậm chí còn để ý đến khiêu khích của Tân Trạch Vũ nữa bởi vì cảm nhận Lê Thiên Thiên đang cảnh giác và bài xích .
Cặp mày nhíu chặt, trầm giọng lệnh:
"Tiểu miên hoa, đây."
Lời những khiến Lê Thiên Thiên qua mà còn khiến cô lùi thêm hai bước.
Cô vươn tay ngăn cản Diệp Thừa đang tiến lên, động tác giống hệt như cảnh sát giao thông đang ngăn dòng xe cộ.
"Dừng ! Diệp Thừa, em từ hôn với , còn thế nào nữa?"
Lê Thiên Thiên buộc nóng nảy, tiếp tục thốt một câu ngạn ngữ:
"Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!"
Bước chân Diệp Thừa khựng , khó thể tin mà Lê Thiên Thiên, trong mắt hiện lên lửa giận, nặng nề lên tiếng:
"Lại đây."
"Em và quan hệ gì nữa, mỗi chúng tự sống , chúc và Lê Uyên trăm năm hạnh phúc, tạm biệt."
Lê Thiên Thiên lui về phía , thừa dịp Diệp Thừa sửng sốt liền xoay chạy về hướng Tần Hâm đang ăn dưa thuận tay kéo theo cô bạn chạy một mạch, nhanh hai biến mất ở cửa ký túc xá.
Diệp Thừa ngơ ngẩn theo phương hướng mà Lê Thiên Thiên biến mất, bàn tay trong túi chậm rãi nắm chặt hộp nhẫn kim cương.
-
Sáng sớm của ngày đầu tiên tự do Lê Thiên Thiên trải qua cơn đau đầu.
Cảm giác say rượu tỉnh khác biệt lắm với uống nhầm thuốc ngủ , đầu óc choáng váng chút rời rạc, chỉ loáng thoáng nhớ rằng Diệp Thừa đến tìm cô.
Dường như dùng sức giữ chặt cô, đó hình như cô bỏ chạy.
Không thể khen bản , thời khắc nguy hiểm như thế, tuy uống nhiều nhưng vẫn thể chạy nhanh như , thật là giỏi.
"Cậu tỉnh , xuống ăn ."
Tần Hâm xách đồ ăn sáng trở về, với Lê Thiên Thiên một câu qua nhận điện thoại.
Là chủ cho thuê nhà gọi đến, Tần Hâm tìm chỗ thực tập, cũng thuê phòng ở gần đó, chuẩn thu dọn bên xong sẽ qua đó ở.
Lê Thiên Thiên bò xuống giường lấy một cái bánh bao nhỏ nhét miệng, hàm hồ hỏi:
"Khi nào thì dọn ?"
"Chắc là hai tuần , chờ chủ nhà dọn dẹp sạch sẽ, tớ sắp xếp đơn giản một chút sẽ dọn qua.
Cậu thì ?" Tần Hâm ngẩng đầu về phía cô hỏi ngược .
Lê Thiên Thiên nuốt bánh bao xuống, suy nghĩ một chút đáp:
"Tớ cũng nên nhanh chóng tìm một chỗ thực tập, đó thuê nhà dọn ngoài thôi."
Tần Hâm gật đầu, bỗng nhớ tới gì đó nên Lê Thiên Thiên ái .
"Lê Thiên Thiên tiểu thư, phỏng vấn một chút, cảm giác thế nào khi hai vị soái ca theo đuổi?"
Lê Thiên Thiên đang vùi đầu bữa sáng liền bối rối ngẩng đầu lên hỏi:
"Cái gì mà hai vị soái ca theo đuổi?"
Tần Hâm cho rằng cô bạn đang thẹn thùng nên nhướng mày xua xua tay mà :
"Được , khó nữa, nhưng bất cứ lúc nào tớ cũng hoan nghênh đến thảo luận cùng tớ."
Lê Thiên Thiên càng thêm mê mang hiểu gì, hỏi chi tiết thì tiếng chuông thông báo tin nhắn của QQ đột nhiên vang lên.
Nhớ đến cuộc trò chuyện hôm qua cùng với Quả cam, cô chút rối rắm.
Cô xem khoe khoang tình cảm nhưng cũng tin tức về , cuối cùng vẫn là bàn tay thành thật hơn so với đầu óc, khung chat mở
【Quả cam: Cô khó khăn gì mà thể với ? Sao tự gánh vác thứ một ? Rốt cuộc cô chịu uy h.i.ế.p gì?】
Vừa mở liền thấy ba câu hỏi như , Lê Thiên Thiên hoang mang thử nhắn một câu dò hỏi.
【Ăn ít một chút: Anh và bạn gái của , xảy vấn đề?】
【Quả cam: Cô tin là thể giúp cô giải quyết ? Không lòng tin với như ?】
【Quả cam: Thế nhưng càng kêu cô càng chạy, sẽ dễ dàng tha thứ cho cô nữa.】
Lê Thiên Thiên đến câu cuối cùng , khóe miệng nhịn mà cong lên, thầm hy vọng bọn họ đừng hòa với .
【Ăn ít một chút: Được, kiên quyết thể dễ dàng tha thứ, nếu căn bản cô sẽ ý thức bản là đúng.】
【Quả cam: Ừ.】
【Quả cam: Nếu hôm nay cô đến tìm , thể xét suy xét tha thứ cho cô .】
Lê Thiên Thiên:...
Mới nãy còn là sẽ dễ dàng tha thứ cơ mà? Có chút cốt khí ?
Nếu từ góc độ , quả thật là Quả cam quá mức l.i.ế.m cẩu*, nếu đổi là Diệp Thừa, khả năng là một cái liếc mắt cũng thèm .
*liếm cẩu: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại mà trong mối quan hệ nam nữ rõ đối phương thích nhưng vẫn hề tôn nghiêm và liêm sỉ, từ bỏ cả lòng tự trọng, cố chấp theo đuổi, mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh.
Chẳng qua cô thích kiểu đàn ông ấm áp cốt khí như , bạn gái của sẽ hạnh phúc bao nhiêu chứ, mỗi ngày đều đặt trong lòng, sủng trong tay.
Đáng tiếc yêu là cô.