Nữ Phụ Hào Môn - Chương 39
Cập nhật lúc: 2025-05-11 12:55:32
Lượt xem: 108
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đối với Lê Thiên Thiên, những điều nên lời nhất trong đời đổi từ hai thành ba.
Ăn mì gói bỏ gia vị.
Mua kem ly muỗng.
Diệp Thừa dùng điện thoại của Lý Trác Mỹ để gọi cho cô.
Sự việc cuối cùng lập tức nhảy lên đầu bảng xếp hạng ngay khi xuất hiện.
“Anh… Vì dùng điện thoại của bà để gọi cho em?”
“Là vì với em một tiếng, sẽ còn ai thể khó dễ em về chuyện hôn ước nữa, cần lo lắng sợ hãi.”
Lê Thiên Thiên: …
Hẳn là Diệp Thừa trực tiếp gặp mặt để cảnh cáo Lý Trác Mỹ, ân tình cô xin nhận.
Hiện tại tuy lo lắng sợ hãi nhưng phí thêm bao nhiêu miệng lưỡi nữa mới thể giải thích cho Diệp Thừa hiểu rõ chuyện đây?
Cúp điện thoại, Lê Thiên Thiên suy nghĩ một chút quyết định sẽ dùng văn tự để giải thích, thì suy nghĩ sẽ rõ ràng hơn và cũng tránh việc Diệp Thừa cắt ngang giữa chừng.
【 còn thể ăn thêm hai bát nữa: Vừa nãy là em cố ý như cho Lý Trác Mỹ .
Em chỉ giả vờ đáng thương để tranh thủ chút đồng tình của bà để bà đến phiền em nữa thôi.
Nói thích linh tinh nọ đều là lấy cớ, ngàn vạn đừng cho đó là thật.】
Cô hai , xác nhận câu từ còn ý nghĩa gì khác nữa mới bấm gửi .
Rất nhanh nhận tin trả lời.
【Cuồng tự luyến: nên tin tưởng lời nào của em nữa.】
【Cuồng tự luyến: Vậy , nguyện ý tin tưởng xử lý như chuyện .】
Lê Thiên Thiên dòng chữ màn hình ngây , rốt cuộc là Diệp Thừa nguyện ý tin tưởng cái gì ?
-
Không Diệp Thừa dùng cách gì để uy h.i.ế.p Lý Trác Mỹ mà bà thật sự còn gọi điện thoại đến uy h.i.ế.p cô nữa.
Hiện tại ngoại trừ chuyện Quả cam vẫn trả lời tin nhắn khiến tâm tình Lê Thiên Thiên hạ xuống thì thứ dường như vẫn .
Ban đầu cô định cuối tuần sẽ đến ngõ nhỏ Lâm Nam ăn cơm với cha ruột nhưng ngờ từ sáng sớm bên phía phòng tập yoga gọi đến thuyết phục cô hôm nay đến dạy giúp bọn họ vì các giáo viên thời gian khác thể sắp xếp lịch dạy.
Gần đây vì bận rộn với các buổi phỏng vấn và một ít chuyện vụn vặt khác nên quả thật là hơn một tuần qua cô đến phòng tập để công việc bán thời gian.
Vậy nên cô lập tức đồng ý với bọn họ, dự định lên lớp xong sẽ đến ngõ nhỏ Lâm Nam .
Lê Thiên Thiên học hỏi nhiều thứ khi tham gia khóa học của Kim đại sư, cô đem những điều mới học vận dụng trong lúc dạy.
Lúc dạy xong, một học viên tìm cô để thêm WeChat, bọn họ rằng những thể nghiệm mới khi học với cô nên về tiếp tục tìm đến lớp của cô để học.
Điều khiến Lê Thiên Thiên càng thêm tin tưởng về việc mở phòng tập yoga trong tương lai.
Còn kịp chia sẻ niềm vui cùng với Hoàng Tiêu thì một vị khách mời xuất hiện.
TBC
Lê Uyên đang mặc một bộ lễ phục hội diễm lệ, xuất hiện thu hút ánh của .
Cô tháo chiếc kính râm màu đỏ rượu vang xuống, thấy Lê Thiên Thiên liền qua nhưng nhân viên ngăn cản, kiên nhẫn khuyên cô đôi giày cao gót đang mang sang dép lê trong nhà.
Lê Uyên cực kỳ khó chịu, cố ý đến nơi việc của Lê Thiên Thiên để diễu võ dương oai nhưng ngờ đến cửa ngăn cản.
Cô hung hăng trừng mắt nhân viên, đá rơi giày cao gót chân về phía Lê Thiên Thiên.
Cô gái nhỏ phụ trách tiếp khách trừng mắt một cái thì chút ủy khuất nhưng vì khách hàng là thượng đế nên cũng chỉ thể nén giận mà nhặt đôi giày cao gót Lê Uyên đá loạn lên xếp ngay ngắn kệ giày.
Lê Thiên Thiên thấy bộ việc, sắc mặt bất biến thẳng về phía Lê Uyên đang đến, chờ đợi công kích của cô .
Quả nhiên đúng như dự đoán, mắt phượng của Lê Uyên xếch lên, cố ý lên cao giọng lúc chuyện với cô:
“Diệp Thừa đính hôn với là do cô xúi giục đúng ?”
Lời thu hút sự chú ý của các học viên và đồng nghiệp xung quanh, đều đưa mắt sang.
Lê Thiên Thiên đón nhận ánh mắt của cô , ngữ khí nhu hòa, mỉm đáp :
“Xin cô, hiện tại đang trong thời gian việc nên tiện cung cấp bất cứ giải đáp nào để phục vụ cho những là hội viên ở đây.”
Lê Uyên chạm cái đinh mềm, thoáng ánh mắt xung quanh, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Cô giở giọng điệu cứng ngắc học sáu, bảy phần từ Lý Trác Mỹ mà :
“Muốn cùng cô chuyện còn cần là hội viên? Cô cho rằng ngốc ? Muốn dùng phép khích tướng để giúp cô nâng cao thành tích ? Thủ đoạn nhỏ của cô cũng quá low!”
“Cô hiểu lầm , là cô thẻ ở chỗ của , cô thể chờ đến khi tan chúng cùng chuyện.”
Lê Uyên vuốt nhẹ chiếc áo choàng lông chồn , bày dáng vẻ yêu kiều sang trọng, nhướng mày :
“Một lát nữa còn tham gia một bữa tiệc tối, thời gian mà chờ cô tan ? đến đây chính là vì hỏi cô một chút, vì Diệp Thừa đột nhiên tới tìm đồng ý đính hôn với ?”
“Thưa cô, hiện tại đang trong thời gian việc nên tiện trả lời vấn đề của cô.”
Lê Thiên Thiên giống hệt như máy trí tuệ nhân tạo, vẫn luôn lặp một câu .
“Một hai bắt thẻ hội viên đúng ? Lê Thiên Thiên, dùng tiền cũng thể đè c.h.ế.t cô đó tin ? sẽ để cô kiếm khoản trích hoa hồng !”
Lê Uyên cố ý đầu cô gái nhỏ tiếp khách mới cô trừng mắt lúc nãy, :
“Cô, đến cho !”
“Lê Uyên, cô luyện yoga nên cần thiết thẻ hội viên, tiêu một lúc nhiều tiền như , lúc về cô sẽ cách nào giải thích .” Lê Thiên Thiên tiến lên ngăn cản.
“Mẹ bao giờ đau lòng khi thấy tiêu tiền, hơn nữa một cái thẻ hội viên mà thôi, thể hết bao nhiêu tiền chứ?”
Khuyên bảo nên Lê Thiên Thiên đành lui về phía một bước, tiếp tục quản chuyện của cô nữa.
Cô gái nhỏ lễ tân bỗng nhiên chịu ủy khuất, đây xem như là cơ hội để cô bé trả thù .
Cô bé giới thiệu cho Lê Uyên loại thẻ thường niên đắt nhất, trong đó bao gồm các loại khóa học riêng và các dụng cụ yoga cao cấp nhất, giá cả là năm vạn tệ.
Động tác rút thẻ thanh toán của Lê Uyên chút chần chờ, cô cho rằng nơi dù thanh toán theo quý thì cùng lắm cũng là tám ngàn đến một vạn tệ, thế nhưng ngờ đến tận năm vạn tệ.
đang ở tầm mắt dò xét của bao , lời cay nghiệt cũng tung , kể Lê Thiên Thiên còn đang ở một bên nên Lê Uyên chỉ thể căng da đầu mà đăng ký thẻ.
Đối với đơn hàng , cô gái nhỏ lễ tân sẽ trích phần trăm là năm trăm tệ, thù hận giải quyết xong.
“Hiện tại thể trả lời vấn đề của chứ?” Lê Uyên nghiến răng nghiến lợi xoay hỏi Lê Thiên Thiên.
Vốn dĩ Lê Thiên Thiên chỉ là cho cô chạm cái đinh mềm đó giận dỗi bỏ nhưng ngờ là cô ngốc đến mức chủ động để cho khác ‘ thịt’ .
“Đưa điện thoại của cô cho , sẽ cho cô đáp án.”
Lê Thiên Thiên tốn nhiều miệng lưỡi với Lê Uyên nên dùng điện thoại của cô trực tiếp gọi của Lý Trác Mỹ.
Một câu của bà còn hơn mười câu đính chính của cô, thể mượn lực thì bản cần gì sức?
“Con gái ngoan Lê Uyên của đến chỗ của con chất vấn chuyện Diệp Thừa từ hôn, tự chuyện với cô .”
Sau khi trả điện thoại cho Lê Uyên, Lê Thiên Thiên lập tức xoay rời .
Cô gái nhỏ lễ tân đuổi theo Lê Thiên Thiên, nhỏ giọng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-39.html.]
“Thiên Thiên, chị tính chứ? Cô diễu võ dương oai hủy hoại thanh danh của chị như , chị lý luận với cô một chút”
Lê Thiên Thiên đầu bóng dáng đang cầm điện thoại càng lúc càng xa , trong lòng chút thương cảm.
“Những thứ cô đang cũng là những thứ cô đang mất .”
Mỗi đều trách nhiệm với lựa chọn của chính , hy vọng cô thể đắm chìm trong giấc mộng mà tự cho là lâu thêm một chút.
Chờ khi tỉnh dậy khỏi giấc mộng hoa lệ , cô sẽ lập tức phát hiện, đối mặt với cô chính là hiện thực rách nát bất kham.
-
Sau khi Lý Trác Mỹ mắng mỏ vô cớ một trận, Lê Uyên tức đến đỏ mắt, ở ven đường bật nhưng nghẹn trở về.
Cô hiểu nổi, rõ ràng ủy khuất chính là cô , vị hôn phu hứa hẹn từ đính hôn, Lý Trác Mỹ những an ủi mà còn mắng chửi ngược ?
Từ nhỏ đến lớn cô còn từng ai mắng!
Lê Uyên bắt một chiếc taxi, lấy gương kỹ khuôn mặt trang điểm cầu kỳ của , nhớ tới cảnh cáo của Lý Trác Mỹ, nước mắt lưng tròng nhưng dám để nó rơi xuống.
Vừa mới kìm nước mắt thì nhận một tin nhắn thoại từ Lý Trác Mỹ.
“Tao mới nhận tin nhắn từ ngân hàng, mày gì mà tiêu một hết tận năm vạn tệ?”
Đối mặt với giọng điệu hỏi tội khắc nghiệt của Lý Trác Mỹ, Lê Uyên lập tức mất sự tự tin thách thức như nãy dùng với Lê Thiên Thiên, cô nhỏ giọng đáp :
“Con thẻ hội viên ở phòng yoga của Lê Thiên Thiên.”
“Ai bảo mày thẻ? Là Lê Thiên Thiên đúng ? Mày đúng là ngốc, nó bảo mày thì mày liền ? Được , tao chuyện nữa, mày mau đến chỗ bữa tiệc .
Nhớ biểu hiện cho , khó lắm mới mời mày đến dự, đây cũng là trận chiến đầu tiên để mày thể đánh tiến vòng danh viện ở Bắc Thành, nhất định đừng khiến cho Lê gia của chúng mất mặt!”
Trong lòng Lê Uyên trầm xuống, nửa câu cũng .
Áp lực xưa nay từng ập đến, tuy rằng cô khao khát tiến vòng danh viện nhưng cũng cực kỳ tự nhiên, thế nào để ném mặt mũi của Lê gia.
Ngoài cửa nơi tổ chức tiệc xuất hiện đủ loại siêu xe khiến hoa cả mắt.
Lê Uyên dám để cho taxi chạy đến gần đó nên xuống xe từ xa, bước đôi giày cao gót mười phân, lòng bàn chân đau nhói nhưng vẫn cố mà một đoạn dài.
Trước mắt đều là những chiếc siêu xe sang trọng mà cô thể nhớ rõ tên, cô âm thầm thề đêm nay biểu hiện cho thật để Lý Trác Mỹ cũng mua cho một chiếc giống .
Bữa tiệc chỉ là buổi tụ hội nhỏ của một nhóm các tiểu thư công tử trong vòng chứ phạm vi hoành tráng như .
Nơi tổ chức ở tầng cao nhất của một hội sở, các bàn tiệc nhỏ kiểu Tây tinh xảo bố trí bên cạnh cửa sổ sát đất thể quan sát cảnh đêm ở Bắc Thành.
Bữa tiệc quy định về trang phục nên nhóm phú nhị đại đều ăn mặc thoải mái, gia thế càng hiển hách thì càng ăn mặc tùy ý.
tùy ý cũng chỉ là về kiểu dáng, khả năng một chiếc áo thun trắng đơn giản của còn đắt hơn áo choàng lông Lê Uyên.
Mặt khác Lê Uyên trang điểm ăn mặc long trọng như , so với khí cảnh ở hiện trường hợp .
Thật Lê Uyên hề rằng Lê gia hề địa vị gì đáng ở Bắc Thành, ngoại trừ việc hôn ước với Diệp gia, bọn họ căn bản thể dung nhập vòng thượng lưu ở đây.
Cô càng rằng những ánh mắt cố ý vô tình hướng về phía cô để tìm tòi nghiên cứu nghiền ngẫm cũng mang theo thiện ý gì.
Cô vẫn dùng sự kiêu ngạo để che giấu sự tự ti của như cũ, nhất là loại trường hợp , những ánh mắt coi khinh càng nhiều thì cô càng vô thức dùng sự kiêu ngạo coi ai gì để che đậy nội tâm hoảng loạn của .
“Lê tiểu thư, đồ ăn hợp khẩu vị ?”
Mỹ nữ chân dài tóc dài đối diện với Lê Uyên đột nhiên lên tiếng khiến ánh mắt đều chuyển đến cô .
Lê Uyên giương mắt về phía mỹ nữ, ánh mắt đảo qua bảng tên phía cô - Lưu An Kỳ.
Lê Uyên quen Lưu An Kỳ, chỉ cho rằng thiện nên đáp :
“Ăn ngon.”
“Ngon thì ăn nhiều một chút, nếu mời cô đến thì khả năng là ngày thường cô cũng thể ăn nổi loại mỹ thực .”
Lời của Lưu An Kỳ khiến Lê Uyên cảm thấy bản nhạo, thế mới thì gọi là Lưu An Kỳ địch ý với cô .
Tuy rằng ai nhạo tiếng rõ ràng nhưng cho dù là mỉm hoặc là che miệng chuyện thì Lê Uyên đều cảm thấy là đang chê .
Lòng tự trọng quấy phá khiến sắc mặt Lê Uyên lúc đỏ lúc trắng, trừng mắt tức giận cãi Lưu An Kỳ:
“Không chỉ là món bình thường thôi , tôm hùm Châu Úc gì đó ngày nào cũng ăn, gì mà ăn nổi.”
Những lời khiến tất cả đều sững sờ, cả kinh , là thật sự tiếng.
Người bên cạnh Lưu An Kỳ là bụng nhắc nhở vẫn là cố ý chế nhạo, mơ hồ :
“Lê tiểu thư, hơn hết là nên cùng Diệp thiếu đến tham dự những bữa tiệc kiểu .”
Ngay lúc Lê Uyên đang mê mang hiểu những lời ý tứ gì thì một đàn ông trung niên ở đầu bàn lên, vui mà về phía cô , trầm mặt :
“Lê tiểu thư thích mấy món bình thường thì thể rời , tiễn.”
Lê Uyên thể hiểu nổi vì bản bảo vệ ‘mời’ khỏi bữa tiệc, đến bên ngoài gió lạnh thổi qua mới sực nhớ kịp lấy áo khoác.
Cô kinh ngạc lùi hai bước, gót giày quá cao trẹo chân, đau đến mức té ngã ở bậc thang.
Lý Trác Mỹ đột nhiên gọi điện đến, Lê Uyên định lóc kể lể nhưng sự tức giận và lạnh nhạt của Lý Trác Mỹ cho choáng váng.
“Tao thấy đăng trong vòng bạn bè về bữa tiệc , chính mày thức ăn trong bữa tiệc là bình thường đúng ?”
“Là do bọn họ trào phúng con …” Lê Uyên ủy khuất mà biện hộ.
Lý Trác Mỹ căn bản thèm cô giải thích, trực tiếp mắng:
“Mày ngốc đúng Lê Uyên? Trước khi tham gia bữa tiệc mày hỏi thăm một chút xem mục đích tổ chức của nó là gì ? Mày cho rằng mày mời đến đó chỉ để ăn thôi ? Đó là bữa tiệc mỹ thực đầu tiên do đại thiếu gia của Ngô gia tổ chức khi về nước, đồ ăn trong bữa tiệc đều là do tự tay !”
“Mẹ cũng cho con…” Lê Uyên đỏ mắt khụt khịt .
“Tao cho mày? Cái gì cũng chờ tao cho? Trước Thiên Thiên đều tự đối mặt với những bữa tiệc như , nó bao giờ khiến tao nhọc lòng! Tham gia một bữa tiệc thôi mà còn thể khiến cho chủ nhân đích đuổi ngoài, mày thật đúng là khiến tao mở rộng tầm mắt đó Lê Uyên!”
Không nhắc đến Lê Thiên Thiên còn đỡ, nhắc đến khiến nước mắt của Lê Uyên rơi xuống ngay lập tức, mắt cá chân đau đớn, những ủy khuất và mất mặt cứ thế mà bùng nổ sự trách cứ khắc nghiệt của Lý Trác Mỹ, cô thèm quan tâm đến ánh mắt của khác, cuồng loạn hét lớn:
“Lê Thiên Thiên như thì còn nhận con gì? Từ khi nhận xong con vẫn luôn mắng, con thế nào cũng đều hài lòng! Con tệ như , con tìm c.h.ế.t là !”
Lê Uyên dùng sức ném mạnh điện thoại, run bần bật mà ôm lấy hai vai của .
Cô nhớ nhà, nhớ đến căn nhà mà ngày nào khi trở về cũng đều những bữa cơm nóng hổi đang chờ.
Nhớ đến cha , hai mà dù cô chịu bất cứ ủy khuất nào cũng đều thể ghé trong lòng bọn họ lớn.
- ????????????????????????????: @????????????????????????????????
Lê Thiên Thiên dạy liên tiếp hai lớp, lúc khỏi phòng tập thì sắc trời cũng chạng vạng, gió lạnh thổi qua rối mái tóc đuôi ngựa của cô.
Cô gọi điện thoại cho Chu Nãi Hinh, hai vợ chồng bọn họ còn đang bận rộn ở tiệm ăn, Đường An Tường thấy Lê Thiên Thiên đến tìm bọn họ thì cao hứng hét điện thoại:
“Con gái, con trực tiếp đến tiệm , cha đồ ăn ngon cho con!”
Lê Thiên Thiên đang cong môi rạng rỡ thì nụ bỗng trở nên cứng đờ khi thấy Diệp Thừa.
Hắn đón gió bước đến, yên mặt cô, cong cong môi, dùng ngón trỏ chọc nhẹ lên trán cô hỏi:
“Cười ngây ngô gì ?”
“Thật trùng hợp nha.”
Lê Thiên Thiên khảy khảy tóc mái gió thổi bay, dấu vết mà lau vị trí Diệp Thừa mới chọc qua.