Nữ Phụ Hào Môn - Chương 52

Cập nhật lúc: 2025-05-12 22:59:19
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

hẹn gặp ở khách sạn? Hai bọn họ đều là con gái, dù tùy tiện đến nơi nào cũng sẽ khác chú ý.

-

Lê Thiên Thiên đang đối diện với khách sạn, chỉ cần băng qua đường là đến nhưng cô mãi vẫn di chuyển.

Một khi nảy sinh nghi ngờ thì Lê Thiên Thiên càng thêm cân nhắc đến hành vi và giọng điệu giống với ngày thường của Đơn Nhu.

Dường như chút khẩn trương.

, chỉ khẩn trương mà còn thêm cả chột .

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên quấy rối suy nghĩ của Lê Thiên Thiên, cô giật b.ắ.n , lông tơ cũng dựng thẳng, suýt chút nữa ném cả điện thoại trong tay.

“Tiểu miên hoa, ?” Là Diệp Thừa.

“Tan .” Lê Thiên Thiên hờ hững đáp ngẩng đầu đếm tầng của khách sạn.

“Có một nhà hàng đồ Thái khai trương, đặt chỗ , ăn cùng ? Em ở để đến đón.”

Lê Thiên Thiên rõ Diệp Thừa gì vì bộ lực chú ý của cô đều đặt Phương Ngạn Nghiễn, vội vàng bước xuống từ xe taxi cửa khách sạn ở phía bên đường.

Cô lùi về phía một bước, cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện, Đơn Nhu bán cô!

Trong vài giây Lê Thiên Thiên cảm thấy khiếp sợ , Diệp Thừa cho rằng cô nên càng cố tìm lý do để thuyết phục:

“Nhận xét mạng rằng đồ ăn ở nhà hàng cực kỳ ngon, hẳn là em sẽ thích, …”

“Được, em ở cửa chính của khách sạn đối diện công ty, đến đón em .”

Lê Thiên Thiên đồng ý lời mời của Diệp Thừa nhanh chóng chạy đến núp phía cây.

Cô gọi điện cho Phương Ngạn Nghiễn, cuộc gọi kết nối liền :

“Đừng khách sạn, đừng chuyện, nhắn qua WeChat.”

Nói xong lập tức cúp máy.

Cô trộm thò đầu khỏi cây để quan sát, Phương Ngạn Nghiễn phản ứng nhanh, mới bước chân khách sạn lui tới, taxi rời .

Xe của Diệp Thừa cũng kịp đến, cô lập tức mở cửa , thật lâu trong lòng vẫn bình tĩnh .

Lê Thiên Thiên mở WeChat nhắn hỏi Phương Ngạn Nghiễn.

còn thể ăn thêm hai bát nữa: Ai hẹn đến khách sạn?】

【Nghiễn: Tiết Tấn Ninh.】

【Nghiễn: Rốt cuộc xảy chuyện gì?】

còn thể ăn thêm hai bát nữa: 1108?】

【Nghiễn: !】

【Nghiễn: Đừng là cô cũng Tiết tổng hẹn gặp ở căn phòng đó?】

còn thể ăn thêm hai bát nữa: Không , khác hẹn .】

【Nghiễn: Đây là chứng thực tai tiếng giữa chúng ? Muốn đuổi việc chúng ?】

còn thể ăn thêm hai bát nữa: Bên phía thế nào ?】

【Nghiễn: Vô cùng nguy hiểm, suýt nữa lộ.】

【Nghiễn: mời cô dùng cơm, còn bán cả nhan sắc của nhưng cũng đến mức để cô chiếm tiện nghi.

Chỉ điều cô cảnh giác, thừa dịp chú ý liền gọi điện cho Tiết tổng, may mắn là gọi .】

【Nghiễn: bịa chuyện thể điện thoại của Tiết tổng hỏng .

thì cuối cùng cô cũng rõ ngọn ngành với , tất cả cũng ghi âm .】

còn thể ăn thêm hai bát nữa: Điện thoại của Tiết Tấn Ninh thật sự hỏng , là do .】

【Nghiễn: Cmn, thật trâu bò, cô đúng là thần trợ công!!】

còn thể ăn thêm hai bát nữa: cũng ngờ là lợi hại như , thật sự thể lấy bảng giá quy định.

còn đang định lên kế hoạch B đây.】

【Nghiễn: Không đang thổi phồng bản nhưng khả năng đây chính là thiên phú của đấy.】

Hiện tại Lê Thiên Thiên nên vui mừng là nên lo lắng.

Nam tiểu tam bản lĩnh, nếu ở phe đối lập với cô thì thật là .

Lê Thiên Thiên định nhắn bảo Phương Ngạn Nghiễn gửi đoạn ghi âm sang để cô giữ một bản nhưng đột nhiên điện thoại đoạt mất.

Nâng mắt lên mới phát hiện xe dừng ở nhà hàng, thậm chí cửa xe cũng mở nhưng cô vẫn .

Diệp Thừa đang bên ngoài xe cô chằm chằm.

“Nói chuyện phiếm với ai mà say sưa như , gọi em ba tiếng mà em cũng chẳng thấy?”

“Anh trả điện thoại cho em .”

Tiếng chuông thông báo của WeChat vang lên vài , Lê Thiên Thiên lấy điện thoại nên kích động dậy xuống xe, chỉ đầu đụng trần xe mà chân cũng vướng một chút, mất cân bằng.

Mắt thấy sắp ngã sấp ngoài cửa xe nhưng Diệp Thừa vững vàng đỡ cô.

Lê Thiên Thiên ngã Diệp Thừa, trong lúc vô tình đôi môi mềm ấm chạm chỗ xương quai xanh của .

Vành tai Diệp Thừa nhanh chóng đỏ lên, đầu ngón tay đặt vòng eo cô cũng trở nên nóng rực, hầu kết khẽ nhúc nhích.

Cảm giác tê dại truyền đến đầu ngón tay, là điện thoại cô lấy , tiếp theo cảm thấy chợt nhẹ, mềm ấm đè ở cũng rời .

Diệp Thừa tham luyến thở , ánh mắt giằng co đặt Lê Thiên Thiên.

Lê Thiên Thiên lưu xong đoạn ghi âm mới phát hiện ánh mắt Diệp Thừa khác gì ánh mắt của cún lúc thấy bánh bao, cô sợ tới mức nhanh chóng cất điện thoại, xoay xe.

“Ra ngoài, ăn.”

Thanh âm ôn hòa phảng phất như ma lực, Lê Thiên Thiên trốn tránh nữa, ngoan ngoãn xuống xe theo Diệp Thừa nhà hàng.

Vừa bước cửa cảm nhận một làn khí ướt nóng ập mặt, phong cách trang trí bên trong mang đậm nét Đông Nam Á, ánh đèn vàng ấm, các loại kim tượng lớn nhỏ rực rỡ phát sáng.

TBC

Nhân viên phục vụ đều mặc váy dài lệch vai và mang trang sức kiểu Thái Lan, kéo thực khách bầu khí của một quốc gia nhiệt đới.

Hai theo nhân viên thẳng một đường trong, quả nhiên là đông nghịt còn chỗ .

Xuyên qua trùng trùng điệp điệp các loại thực vật nhiệt đới, chân dẫm lên đá cuội bên dòng suối nhỏ, cuối cùng dừng tại một bàn gần cửa sổ, bên cạnh chính là cảnh núi giả và thác nước nhỏ.

Sau khi gọi món xong tầm mắt Diệp Thừa dừng điện thoại của Lê Thiên Thiên một lúc mới dời , ưu nhã tháo cúc áo chỗ cổ tay áo sơmi, tựa như chút để ý mà thấp giọng hỏi:

“Vừa nãy em chuyện phiếm với ai ?”

Tiếng suối chảy róc rách tạo thành một gian riêng tư tự nhiên, ngay cả khi cùng một bàn nhưng nếu quá nhỏ thì cũng khó thể .

“Anh ?” Lê Thiên Thiên ghé sát một chút hỏi .

Động tác xắn cổ tay áo của Diệp Thừa khựng , điều chỉnh dáng , nghiêng về phía , đưa khuôn mặt mỹ sát mắt Lê Thiên Thiên, trong mắt mang theo ý , vẫn cố ý thấp giọng hỏi:

“Khoảng cách thế ?”

Lê Thiên Thiên lùi về phía gật đầu.

Diệp Thừa duỗi cổ tay đến mặt cô, tự nhiên mà :

“Giúp xắn cổ tay áo lên một chút, tay trái của linh hoạt lắm.”

Lê Thiên Thiên chần chờ một lúc cũng tay giúp đỡ, dù thì hiện tại cô đang ăn ké, hơn nữa cũng chỉ là giúp xắn cổ tay áo mà thôi.

Tay nhỏ trắng nõn chạm ống tay áo của cẩn thận xắn lên hai , cặp mắt trong trẻo nâng lên về phía cánh tay bên , xắn lên một nữa, khi xác định độ cao hai bên sai biệt lắm mới lòng mà buông tay.

“Được chứ?”

“Ừ, so với thì hơn.”

Diệp Thừa xoa nhẹ đỉnh đầu cô tiếp:

“Về em cứ giúp .”

Lê Thiên Thiên: …

Vừa giúp một chút giao luôn nhiệm vụ.

Lê Thiên Thiên ăn một miếng xôi xoài để giảm bớt bất mãn trong lòng.

“Vừa nãy chuyện phiếm với ai ? Vì em xuất hiện cửa khách sạn?” Giọng rõ ràng của Diệp Thừa truyền đến.

Đây thứ ba Diệp Thừa dò hỏi, thật đúng là chấp nhất.

Động tác nhai nuốt của Lê Thiên Thiên chậm , lúc cô đang tự hỏi liệu nên thẳng thắn với Diệp Thừa .

Thật thì chính công ty mặt điều tra về chứng cứ tham ô của Tiết Tấn Ninh sẽ là nhất.

thì cô và Phương Ngạn Nghiễn cũng bản lĩnh lớn như .

hiện tại chứng cứ của bọn họ quá đầy đủ, Diệp Thừa sẽ tin ?

Diệp Thừa búng tay mắt cô một cái hỏi:

“Đang nghĩ gì ?”

Lê Thiên Thiên lập tức thoát khỏi trạng thái tự hỏi, ngập ngừng lên tiếng:

“Có tin đồn… Tiết Tấn Ninh lấy quyền mưu tư, cũng là thật giả.”

Diệp Thừa chăm chú cô một lúc lâu, dường như từ trạng thái và việc hỏi một đằng trả lời một nẻo của cô mà hiểu gì đó, lên tiếng đáp một câu đầy khẳng định.

“Có tin đồn thì đương nhiên là tin còn hơn , chẳng qua công ty lý do chính đáng để điều tra Tiết Tấn Ninh.”

“Em thứ !”

Hai mắt Lê Thiên Thiên lập tức sáng lên, cô nhanh chóng gửi đoạn ghi âm nãy sang cho Diệp Thừa để thử một chút.

Diệp Thừa để sát điện thoại tai, điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống, cặp mắt nâu thẫm chăm chú Lê Thiên Thiên.

Mãi cho đến khi cô cúi đầu xuống mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, tay trái cầm điện thoại đoạn ghi âm, tay dùng đũa gắp tôm bỏ trong chén cô.

Đoạn ghi âm ngắn, phần đều là Phương Ngạn Nghiễn đang nhảm khen ngợi cô gái đủ điều, Diệp Thừa ngừng tua nhanh về phía , cuối cùng cũng vài câu mấu chốt.

Cô gái tiêu thụ đè thấp giọng :

“Em trai , đến mức thì cũng thật cho luôn, lão Tiết quả thật là càng ăn càng tham, cũng sắp chịu nổi áp lực nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-52.html.]

“Tiết tổng? Anh đề mức bao nhiêu?”

“Cụ thể thì thể cho nhưng thể cho điều , tiền lương của lão Tiết tất cả đều nộp lên cho vợ nhưng lão sở hữu một căn biệt thự mà vợ .”

“Ồ ~ hiểu .”

“Cậu ngoài ngàn vạn đừng bậy ? cũng chỉ cho một thôi đó.”

Diệp Thừa đến đây thì tắt điện thoại, đối diện với ánh mắt mong đợi của Lê Thiên Thiên, thuận tay lấy khăn giấy lau phần tương ớt dính ở khóe miệng cô.

“Lấy cớ , công ty thể thành lập một tổ điều tra danh nghĩa của việc , chuyện kế tiếp cứ giao cho .”

Lê Thiên Thiên ngờ chuyện thuận lợi như , cô còn tưởng rằng chứng cứ căn bản điều gì, chút khó tin mà hỏi :

“Thật sự thể ?”

“Đương nhiên thể, tiểu miên hoa tiết kiệm tiền .” Trong mắt Diệp Thừa đều là ý nhu hòa.

Lê Thiên Thiên: …

Cô cũng nghĩ tới việc tiết kiệm tiền cho Diệp Thừa, đơn thuần chỉ là bênh vực kẻ yếu và trả thù riêng mà thôi.

“Người đàn ông trong đoạn ghi âm …”

Lê Thiên Thiên lập tức tiếp lời:

“Anh là Phương Ngạn Nghiễn, thực tập sinh mới đến bên bộ phận hành chính, nhớ chú ý đến một chút.”

“Anh chú ý đến ? Vì chứ?” Diệp Thừa híp mắt hỏi .

Bởi vì khả năng Phương Ngạn Nghiễn sẽ mưu quyền soán vị, tiểu tam thượng vị đó!

Lê Thiên Thiên thở dài che đậy tiếng gào thét trong lòng , gặm càng tôm lắc đầu cho qua.

-

Sáng sớm đầu đông, ánh mặt trời khoa trương, chói mắt mà chỉ lặng lẽ treo bầu trời, tận lực cung cấp chút ấm áp cho đường.

chút ấm áp chiếu lòng Đơn Nhu, giờ phút vẻ mặt cô lặng im như rau xanh cấp đông, thể trở về trạng thái tươi giòn như .

Bởi vì thất bại trong nhiệm vụ hãm hại Lê Thiên Thiên và Phương Ngạn Nghiễn nên cô Tiết Tấn Ninh buộc dùng ảnh chụp khách sạn ngày hôm qua để vu cáo bọn họ.

giãy dụa giữa việc báo nguy và thỏa hiệp, cuối cùng vẫn là chọn vế .

thật ngờ lựa chọn đẩy cô vực sâu.

Vốn dĩ cô cho rằng chỉ cần cung cấp ảnh chụp cho bộ phận nhân sự, thêm vài câu nữa là thể tiếp tục tránh ở chỗ tối trộm hết thảy nhưng thật ngờ bên bộ phận nhân sự rằng buổi sáng phía gửi thông báo xuống, chuyện sẽ do tiểu Diệp tổng tự xử lý.

Đơn Nhu hoảng sợ, cô rõ vì bản tiểu Diệp tổng thẩm vấn?

Lúc cô run rẩy đến văn phòng của Diệp Thừa thì bắt gặp Lê Thiên Thiên, ánh mắt từng nhiệt tình nay trở nên hờ hững.

Ngồi ở vị trí đối diện với Diệp Thừa, Đơn Nhu gục đầu xuống, dùng tóc dài rũ xuống để che đậy thần sắc chột của .

Đối diện với đàn ông chất lượng cao , bất luận bề ngoài, năng lực, gia thế, tất cả đều ở độ cao mà cô ngước lên mới thấy .

bao giờ dám nghĩ hèn mọn dơ bẩn như thể cách Diệp Thừa gần đến .

Gần gũi với một đàn ông như , là phụ nữ đều sẽ sinh chút tình cảm thiếu nữ thực tế.

Dù rằng cô chính xứng.

“Ngẩng đầu.”

Giọng trầm thấp như câu lấy trái tim Đơn Nhu, khiến cô còn chút năng lực chống cự nào, cứ thế mà theo.

Khuôn mặt soái khí mặt cô âm trầm như bầu trời cơn bão tuyết.

“Cô chỉ dùng vài tấm ảnh như để tố giác Lê Thiên Thiên và Phương Ngạn Nghiễn?”

Giọng lạnh nhạt của Diệp Thừa lôi kéo suy nghĩ của Đơn Nhu về hiện thực, tim cô đập càng thêm kịch liệt, khí phách kiêu ngạo bẩm sinh áp bách đến mức cô cảm thấy khó thở.

“Ảnh chụp cho thấy hai bọn họ xuất hiện ở cửa khách sạn cùng một thời điểm, đây là lên điều gì? Chính là giữa hai bọn họ tư tình.

Vừa lúc ngang qua, bọn họ thấy nên mới sợ quá mà bỏ chạy.” Đơn Nhu những lời chuẩn sẵn từ , lòng bàn tay nắm chặt đổ đầy mồ hôi.

“Vậy, cô thấy xe của cũng ngang qua đó ?”

Giọng điệu gần như vô cảm của Diệp Thừa khiến trái tim Đơn Nhu bỗng như xiết chặt.

Hôm qua cô thấy Phương Ngạn Nghiễn bước khách sạn ngoài lên xe rời , cô cố đuổi theo để chụp, lúc xoay mới phát hiện Lê Thiên Thiên cũng biến mất.

Chẳng lẽ, lúc đó Lê Thiên Thiên lên xe của tiểu Diệp tổng để rời ?

“Vậy vì xuất hiện ở khách sạn? Là định vu hãm khác vẫn là hẹn với khác ở đó?”

Diệp Thừa nhanh chóng đặt câu hỏi, cho Đơn Nhu thời gian kịp phản ứng.

“Không , , …”

“Tại Tiết Tấn Ninh đích đến đó?”

“Tiết tổng …”

Lời khỏi miệng Đơn Nhu hoảng sợ che miệng , trái tim kinh hoảng nữa, cô vội vàng đổi lời :

và Tiết tổng quan hệ.”

đổi gì, Diệp Thừa thoải mái tựa lưng ghế, trong con ngươi quạnh quẽ đều là bình tĩnh hiểu rõ.

“Vậy nên, thật sự là Tiết Tấn Ninh bảo cô đến vu hãm.

là do Lê Thiên Thiên phát hiện gian tình giữa hai ?”

Tuy rằng Diệp Thừa đặt câu hỏi nhưng dùng giọng điệu khẳng định.

Hiển nhiên, suy đoán chân tướng dựa phản ứng và vài câu của Đơn Nhu.

Diệp Thừa đặt hai khuỷu tay lên tay vịn ghế, mười ngón tay đan , nghiêm túc mà với Đơn Nhu đang ngơ ngác.

“Ngày hôm qua Lê Thiên Thiên lấy chứng cứ th@m nhũng của Tiết Tấn Ninh, hiện tại hẳn là tổ điều tra của công ty cũng cuộc.

Đối với bên ngoài, Lê Thiên Thiên từng đề cập đến chuyện giữa cô và Tiết Tấn Ninh, cô tận lực bảo vệ cô, nghĩ nhiều cách để cô thể thoát .

Vốn dĩ cô thể thoát an .”

tận lực bảo vệ cô…

Vốn dĩ cô thể thoát an

Đơn Nhu nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi văn phòng của Diệp Thừa, ánh mắt thất thần như một cái xác hồn, chân vướng thứ gì mà ngã mặt đất, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống ướt vạt áo.

Mọi qua chuyện gì xảy với cô , cũng trong miệng cô đang liên tục lẩm bẩm về điều gì.

Chỉ tự , trong sinh mệnh âm u của cô từng một ánh rạng đông suýt chút nữa chiếu sáng cô .

Thực xin

-

Lê Thiên Thiên về việc Đơn Nhu chủ động xin từ chức.

nghĩ sẽ vui sướng nỗi đau của khác, chỉ hy vọng về nếu những lựa chọn thì cô sẽ chọn sai như hiện tại.

Tổ điều tra của công ty do tổng giám đốc nhân sự đầu, hỗ trợ bởi tổng giám đốc tài chính.

Bọn họ nhanh chóng điều tra xong vụ việc của Tiết Tấn Ninh và cũng chuẩn xong hồ sơ để khởi tố chỉ trong hai ngày.

Lúc Lê Thiên Thiên mới thực lực của những cấp cao cốt lõi trong tập đoàn Diệp thị.

Sự việc của Tiết Tấn Ninh cũng khiến cho nhóm cấp cao khác cảm thấy bất an, bọn họ mỗi sôi nổi dùng các loại cách thức khác để tự chứng minh trong sạch cho bản và bày tỏ lòng trung thành với công ty.

Đồng thời cũng khiến cho hiểu rõ sự khác biệt giữa những cấp cao nắm giữ cổ phần và những cấp cao cổ phần.

Hiện tại trong công ty chỉ 4 cấp cao cổ phần, trừ tổng giám đốc tài chính, tổng giám đốc nhân sự, tổng giám đốc kinh doanh thì còn chính là Hàn Dương.

Nghĩ đến vị sếp trực tiếp lãnh đạo , Lê Thiên Thiên bỗng nhận từ bữa cơm trưa hôm qua cô vẫn gặp .

-

Đến giờ tan , Lê Thiên Thiên khỏi toà nhà nhận điện thoại của Diệp Thừa.

“Lại đây, đưa em về nhà, sợ Tiết Tấn Ninh sẽ chó cùng rứt giậu mà trả thù em.”

Lê Thiên Thiên nâng mắt liền thấy chiếc Porsche màu đen đang đậu ở ven đường.

“Không cần , nếu thì để Hàn Dương đưa em về cũng .”

“Hàn Dương xin nghỉ phép, mấy ngày nay sẽ đến công ty, tạm thời em sẽ phần việc của .”

Diệp Thừa hạ cửa kính xe xuống về phía cô ngoắc ngón tay, trong miệng còn đang ngậm một cây kẹo que.

Lê Thiên Thiên đang do dự nên từ chối thì đột nhiên gọi tên.

Cô xoay thì thấy Doãn Hoằng bước khỏi tòa nhà, cầm chìa khóa xe vẫy tay với cô.

“Đi thôi, đưa cô về.”

Chuyện Lê Thiên Thiên cung cấp chứng cứ giữ bí mật với bên ngoài nhưng Doãn Hoằng tham dự tổ điều tra nên ông cũng , nghĩ đến vấn đề Tiết Tấn Ninh sẽ trả thù nên lòng đưa cô về.

“Được ạ.” Lê Thiên Thiên đồng ý ngay lập tức, cô vẫy tay với Diệp Thừa theo Doãn Hoằng.

Doãn Hoằng mới mở cửa xe thì bỗng nhiên cả run lên, nghiêng đầu qua hướng khác thì bắt gặp ánh chằm chằm của Diệp Thừa.

Ông ngẩn một chút, nuốt xuống ngụm nước bọt, rõ bản chọc giận tiểu Diệp tổng ở điểm nào.

Lê Thiên Thiên ghế phụ, lên tiếng gọi:

“Thư ký Doãn, mau lên xe thôi.”

Doãn Hoằng căng da đầu mà lễ phép lời chào tạm biệt với Diệp Thừa ngây ngốc xe, mãi đến khi xa còn thấy chiếc Porsche màu đen nữa ông mới chậm rãi lên tiếng, giọng điệu tràn ngập nghi hoặc và bi thương.

vẫn luôn cẩn trọng trong công việc, vì công ty cúc cung tận tụy, rốt cuộc là sai ở ? Vì tiểu Diệp tổng như ?”

Lê Thiên Thiên vẫn luôn yên lặng Doãn Hoằng ai oán, nhất thời cũng nên an ủi đối phương như thế nào.

-

Tác giả lời :

Hàn Dương: Người em , đột nhiên cho nghỉ phép ? Bảo trọng .

_.

 

Loading...