Nữ Phụ Hào Môn - Chương 58

Cập nhật lúc: 2025-05-12 23:00:38
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn quần áo của một bất kỳ mà xem, đều hơn năm chữ .” Một đồng nghiệp thấy nhóm thì tặc lưỡi lên tiếng.

Đồng nghiệp khác cũng sôi nổi qua, phụ họa thêm:

“Xem chìa khóa xe trong tay đàn ông , Maserati.”

Lê Thiên Thiên qua theo tiếng bàn luận của bọn họ, liếc mắt một cái thấy ngay Lưu An Kỳ trong nhóm nên lập tức dời mắt.

“Thiên Thiên?”

Theo tiếng gọi khẽ, phát hiện một đàn ông trong nhóm đến cửa phòng bọn họ.

Thân cao đĩnh bạt, mày rậm mắt to, tuy rằng giá trị nhan sắc kinh diễm như tiểu Diệp tổng của bọn họ nhưng cũng thuộc hàng đại soái ca.

Khương Hành?

Lê Thiên Thiên thấy Lưu An Kỳ dừng bước khi thấy Khương Hành gọi cô, cũng hiểu đây chắc chắn là trong câu lạc bộ liên hoan với .

“Các cũng đến đây liên hoan ạ?” Cô vẫy tay chào hỏi với Khương Hành.

“Ừ, Diệp Thừa ?”

Mọi trong phòng ngờ vị soái ca quen với tiểu Diệp tổng, thấy dáng vẻ rõ Lê Thiên Thiên nên khỏi sinh tò mò với mối quan hệ giữa cô và tiểu Diệp tổng.

Lưu An Kỳ và cô gái cặp mắt gà chọi từng khiếu nại Lê Thiên Thiên cùng đến, lên tiếng hỏi:

“Anh Khương Hành, Diệp thiếu cũng ở đây ạ?”

Lê Thiên Thiên định thì Diêm Tiểu Đóa - ngày thường vốn im lặng tiếng lanh mồm lanh miệng đáp:

“Tiểu Diệp tổng vệ sinh .”

“Vậy chúng ở đây chờ một lát An Kỳ.”

Cô gái mắt gà chọi chút do dự mà lôi kéo Lưu An Kỳ hai vị trí trống.

Khương Hành Lê Thiên Thiên qua với Lưu An Kỳ:

“Chúng vẫn là nên thôi.”

“Chờ một lát ạ, hẳn là Diệp thiếu sắp .” Cô gái mắt gà chọi cố chấp.

Lưu An Kỳ lên tiếng nhưng cũng hề ý định dậy.

“Vậy để đến phòng vệ sinh tìm .”

Khương Hành thở dài.

Phải nhanh chóng tìm Diệp Thừa đem về đây, nếu sợ là tiểu miên hoa nhà sẽ hai phụ nữ ăn mất.

Mặc kệ hai ánh mắt đang hướng về phía , Lê Thiên Thiên vẫn tiếp tục dùng bữa.

“Này, là nhân viên của Diệp thiếu ?” Cô gái mắt gà chọi lên tiếng hỏi Diêm Tiểu Đóa - mới đáp lời , giọng điệu chút khinh thường.

Diêm Tiểu Đóa gật gật đầu.

“Cô cũng ?” Cô hất cằm về phía Lê Thiên Thiên.

“Cô là thực tập sinh của công ty.” Diêm Tiểu Đóa cố ý cường điệu việc Lê Thiên Thiên là thực tập sinh nên rước lấy cái nhíu mày từ các đồng nghiệp.

“À, thực tập sinh ~” Cô Lê Thiên Thiên, khinh miệt trong mắt quá mức rõ ràng.

Triệu Tương trừng mắt Diêm Tiểu Đóa lên tiếng phản bác:

“Thực tập sinh thì ? Năng lực việc của Thiên Thiên mạnh, chuyển lên chính thức là vấn đề.”

Lê Thiên Thiên chút kinh ngạc mà về phía Triệu Tương, ngờ cô chuyện .

nghĩ đến hành động ân cần nãy của cô , lẽ là do hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Diệp Thừa.

“An Kỳ của bọn thì giống , hiện tại đang giữ chức giám đốc kinh doanh, chênh lệch giữa với lớn thật đó.”

Lê Thiên Thiên trai của Lưu An Kỳ là ông chủ của câu lạc bộ đấu kiếm, đồng thời cũng điều hành một công ty thiết thể thao.

Lưu An Kỳ cũng mới nghiệp mà thôi, thật đúng là sủng em gái.

“Quả thật đầu thai cũng là một loại kỹ năng, chúng kỹ năng đó nên chỉ thể tự nỗ lực.” Triệu Tương âm dương quái khí mà dỗi một câu, nhướng mày với Lê Thiên Thiên ý bảo cô đừng sợ.

“À, là nỗ lực dính lấy Diệp thiếu, mơ tưởng từ gà rừng biến thành phượng hoàng đúng .

Mỗi ngày quấn chặt lấy bạn trai của khác, còn theo đến tận công ty, thật sự hổ là gì!” Cô gái mắt gà chọi cũng cam lòng yếu thế, càng càng kích động.

Các đồng nghiệp đều ngẩn cả , đưa mắt , mặt đầy khiếp sợ, đây là chuyện kinh thiên động địa gì chứ.

Ngay cả Lê Thiên Thiên cũng ngẩn , cô quấn lấy bạn trai của ai?

“Lam Lam, đừng nữa.” Lưu An Kỳ vẫn luôn yên đoan trang một bên bỗng đổi sắc mặt, giữ bạn .

“Sao ? Cậu khi dễ thành như , cố nén giận?”

Cô gái mắt gà chọi nổi giận, quan tâm mà tiếp tục mắng lớn:

“Cô đúng là cao tay đó Lê Thiên Thiên, vẻ ngoài thì nhu nhu nhược nhược nhưng dám mấy chuyện buồn nôn!”

“Đừng nữa, chúng thôi.” Lưu An Kỳ thật sự rời nên cố dùng hết sức lực để lôi kéo cô bạn, thậm chí còn dùng tay bịt miệng cô để cô nữa.

Đến lúc Lê Thiên Thiên cũng hiểu đại khái.

Nhất định là Lưu An Kỳ với bạn rằng là bạn gái của Diệp Thừa, nhưng Diệp Thừa cô đoạt mất nên cô gái mắt gà chọi mới ác cảm lớn với cô như .

Ánh mắt về phía Lê Thiên Thiên cũng đổi, thiếu sự đồng tình, nhiều thêm một tầng tìm tòi nghiên cứu.

“Ầm ĩ cái gì?”

Tiếng trầm thấp khiến tất cả đều im lặng, ánh mắt lạnh băng của Diệp Thừa đảo qua hai mới xuất hiện trong phòng, cuối cùng dừng cô gái mắt gà chọi, một chút thể diện cũng chừa cho cô , nhíu mày chất vấn:

“Buồn nôn cái gì?”

Vẻ mặt của Diệp Thừa khiến cô phát run nhưng vẫn cố theo lý lẽ mà biện luận.

“Diệp thiếu trở về thật đúng lúc, …”

“Lam Lam! Đừng nữa!”

Lúc Lưu An Kỳ thật sự gấp, lớn tiếng ngắt lời bạn , liều mạng lôi kéo cô ngoài.

Hai xô xô đẩy đẩy khỏi phòng, Khương Hành gọi trở về cũng nhẹ nhàng thở về phía phòng riêng của bọn họ.

Lê Thiên Thiên trận khôi hài ảnh hưởng đến khẩu vị, đang tay lột vỏ tôm thì bỗng một con tôm khác lột sạch vỏ nhét trong miệng cô.

Tuy rằng Lê Thiên Thiên quá bài xích việc Diệp Thừa bỗng đút tôm cho nhưng cô cảm nhận ánh mắt của về phía bên càng lúc càng quái dị, mà Diệp Thừa vẫn còn tiếp tục bỏ từng con tôm lột sạch vỏ chén của cô, cuối cùng vẫn là nhịn mà dùng ánh mắt hiệu: Đại ca, thu tay .

Diệp Thừa đón nhận ánh mắt, nhướng mày lấy khăn giấy lau phần nước sốt còn dính bên khóe môi cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Lê Thiên Thiên đổi chỗ, rời xa khỏi con bất thường .

ai chịu đổi với cô.

Sâu trong ánh mắt Diệp Thừa ẩn chứa kiêu ngạo cùng trêu chọc, khóe miệng cong lên, ung dung mà cô.

Cuối cùng Doãn Hoằng cũng về, tiêu chảy kéo đến chút hư thoát*, ngoài lạnh một lúc run bần bật.

*Hư thoát: Bệnh tật nguyên khí hư nhược, tinh khí mất hết dần.

Các triệu chứng chính là giảm nhiệt độ cơ thể và huyết áp, mạch đập nhanh, đổ mồ hôi lạnh và nước da xanh xao.

Ông phòng thấy Lê Thiên Thiên :

“Thư ký Doãn, chúng đổi chỗ ạ.

Chỗ quá nóng.”

Doãn Hoằng - đang rét run lập tức đồng ý.

Tuy xuống bên bếp lửa ấm áp dễ chịu nhưng Doãn Hoằng cảm nhận tầm mắt băng lạnh thấu xương.

Tròng mắt nhẹ xoay chuyển liếc qua khuôn mặt âm trầm của Diệp Thừa, cả ông run lên, bản chọc chỗ nào của tiểu Diệp tổng.

Đây thứ ba.

Doãn Hoằng đưa ánh mắt cầu cứu về phía , thấy đáp bằng ánh mắt tự cầu phúc nên nhất thời chút sụp đổ.

Ai thể cho ông rốt cuộc là ông sai ở chỗ nào ?

Diệp Thừa dậy đến bên Lê Thiên Thiên, ánh mắt trầm rơi xuống hai đang cạnh cô.

Vẫn là Triệu Tương phản ứng nhanh nhạy, lập tức dậy nhường chỗ nên liền nhận ánh mắt tán của dương Diệp Thừa.

Doãn Hoằng Triệu Tương, trong mắt tràn ngập hâm mộ cùng khó hiểu.

Triệu Tương tiểu Diệp tổng khen ngợi chứ?

Những khác thấy một màn như thì cũng hiểu , tiếp tục im lặng dùng bữa, đồng thời cũng sinh nồng đậm nghi ngờ với lời nãy của cô gái mắt gà chọi.

Rốt cuộc là ai dính lấy ai chứ?

-

Dùng xong bữa tối, Diệp Thừa Khương Hành gọi sang bên phòng của bọn họ.

Lê Thiên Thiên cho rằng Diệp Thừa sẽ ở chơi với hội bên đó nên liền hưng phấn hỏi lát nữa sẽ chơi.

Doãn Hoằng còn đắm chìm trong nỗi buồn hiểu vì đắc tội với tiểu Diệp tổng, lắc đầu cô đơn mà :

“Mọi , .”

Lê Thiên Thiên tự giác là nguyên nhân dẫn đến nỗi buồn của Doãn Hoằng nên liền đuổi theo tiễn ông ngoài đón xe.

Các đồng nghiệp khác đang bên ngoài phòng kính thảo luận về địa điểm chơi tiếp theo thì Diệp Thừa bất ngờ về.

Cuộc thảo luận dừng , ai cũng sôi nổi tìm cớ về, ai ở cùng sếp trong đêm Bình An, thần kinh căng chặt chẳng khác nào đang tăng ca.

Lê Thiên Thiên tiễn Doãn Hoằng xong liền nhảy nhót về, khuôn mặt nhỏ vẻ say, cách một đoạn vui vẻ kêu lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-58.html.]

“Thảo luận xong ? Đi hát karaoke nhảy disco…”

Vẫn kịp hết câu thấy Diệp Thừa từ trong đám bước , cô ngừng bước chân, cũng nhận đang an tĩnh dị thường.

“Em chỗ nào?” Trong mắt Diệp Thừa tản ánh sáng nhu hòa.

Chỉ cần chơi là , cô kén chọn.

“Đều .” Lê Thiên Thiên theo ý , sảng khoái mà .

Diệp Thừa: “Vậy hát .”

Lê Thiên Thiên: “Được thôi!”

Mọi : Có nên cho cô … chúng đều ?

-

Lê Thiên Thiên xe chờ lái đến, thấy đồng nghiệp sôi nổi ở ven đường bắt xe nên cô định vẫy tay gọi vài đến chung với nhưng Diệp Thừa ngăn .

“Bọn họ cùng một xe với , đừng gọi.”

Còn tự hiểu lấy, Lê Thiên Thiên chế nhạo mà một cái, lúc bỗng nhận từ nãy đến giờ vẫn luôn thấy Hàn Dương.

khắp nơi lên tiếng hỏi:

“Sếp của em ? Sao vệ sinh với xong biến mất luôn ?”

Diệp Thừa khựng , nhàn nhạt đáp:

“Có lẽ là gặp bạn nên .”

Lê Thiên Thiên nghĩ gì nhiều, gật gật đầu.

Người lái cũng đến, cô dần khép mắt , vì say nên lúc vặn để chợp mắt một chút.

-

Không còn cảm thụ sự xóc nảy nhỏ của xe, Lê Thiên Thiên dần tỉnh .

Người lái rời , lúc cô cũng nhận đang tựa vai Diệp Thừa.

Lập tức thẳng , vờ chỉnh tóc để giảm bớt hổ mở cửa xuống xe.

Phía hội quán đều là siêu xe, một chiếc taxi cũng thấy, chẳng lẽ là do cô ngủ lâu quá nên ?

Lê Thiên Thiên theo Diệp Thừa trong, quản lý như quen với Diệp Thừa nên tiếp đãi cực kỳ nhiệt tình, cần thêm gì, tất cả đều thu xếp .

Trong phòng riêng một bóng , Lê Thiên Thiên trợn tròn mắt, qua hỏi Diệp Thừa:

“Mọi ạ?”

Diệp Thừa xuống sô pha, dùng điện thoại quét mã QR của máy hát, vỗ vỗ vị trí bên cạnh :

“Em đến đây sẽ cho em .”

Nhân viên phục vụ bắt đầu mang lên các loại trái cây, đồ ăn, nước uống.

Lê Thiên Thiên ở cửa quả thật vướng nên cô liền qua, chần chờ trong chớp mắt cũng xuống.

Diệp Thừa tùy ý chọn vài bài, nhạc dạo chậm rãi truyền , âm thanh , trong phòng còn quạnh quẽ nữa.

Mọi thứ phục vụ nhanh, nhân viên cuối cùng rời còn ân cần mà đóng chặt cửa phòng .

Trong phòng riêng tối tăm chỉ còn hai bọn họ, cả Lê Thiên Thiên đều cảm thấy tự nhiên.

“À thì… ạ?” Lê Thiên Thiên hỏi nữa.

Diệp Thừa dấu vết mà xích gần cô một chút, thấp giọng đáp:

“Chỉ chúng .”

Lê Thiên Thiên thẳng về phía , thể căng chặt, cảm thấy lỗ tai tê tê ngứa ngứa, cứng ngắc nghiêng đầu hỏi:

“Vì chỉ chúng ? Sao bọn họ đến?”

“Ừ, bọn họ thích chơi với .” Diệp Thừa khẽ , đầu nghiêng về phía cô thêm một chút, tóc ngắn mềm mại cọ má cô.

“Chỉ em chê .”

Lê Thiên Thiên: … Thật em cũng ghét bỏ .

Tuy rằng trong lòng quen với việc phản bác như nhưng Lê Thiên Thiên cũng miệng.

Có lẽ là do giờ phút bộ dáng của Diệp Thừa trông giống với cún con tìm chủ.

Vừa nãy trong một thoáng cô thậm chí còn xoa xoa đầu .

Rõ ràng Tân Trạch Vũ cũng vẫn luôn giả bộ nhu nhược đáng thương hệt như nhưng vì hề suy nghĩ cận?

Lê Thiên Thiên vỗ vỗ mặt để khiến bản thanh tỉnh một chút.

“Vậy… chúng cũng thôi.”

nhiều đồ như đây, nơi cho phép đóng gói mang về.” Diệp Thừa chỉ một đống đồ ăn bàn, dường như lãng phí.

“Anh thể gọi bạn bè của đến đây chơi cùng .”

“Bọn họ đều rảnh.” Diệp Thừa tựa đầu vai cô.

Bị tóc của Diệp Thừa cọ cổ đến phát ngứa, Lê Thiên Thiên thật sự chịu nổi nữa nên dậy về phía màn hình lớn, hít thở một :

“Nếu như thì cũng đừng lãng phí tiền.

Hát thôi.

Anh hát bài nào để em bấm cho.”

“Anh hát, em hát.”

“Không hát đây gì? Chúng thôi.” Lê Thiên Thiên Diệp Thừa.

“… Vậy hát .”

Khả năng hát hò của Lê Thiên Thiên thật sự bình thường nhưng thắng ở chỗ mặt dày, ỷ việc ngũ âm cũng coi như là đầy đủ nên hát liền hai bài.

Đến lượt Diệp Thừa, chọn một bài mà ngày thường vẫn luôn phát trong xe, vẻ mặt lúc khác gì táo bón.

“Anh nhất định hát ?” Hắn nắm chặt micro, hít một thật sâu dò hỏi.

Lê Thiên Thiên gật đầu khẳng định.

“Một tấm ảnh phai màu tựa như mang đến cho một chút hoài niệm, ông lão bán mì nóng hổi nơi cuối hẻm…”

TBC

Một bài nhạc nhẹ biến thành một khúc rap hề tiết tấu, một chữ cũng đúng nhịp, chuyện cũng thể xem là một loại năng lực.

Có vẻ như Diệp Thừa đang định cải biên thành một giai điệu mới.

Lê Thiên Thiên nghẹn nội thương, cuối cùng thật sự nhịn nữa nên bật tiếng.

Một khi liền ngăn , mãi đến khi thấy sắc mặt Diệp Thừa đen như đáy nồi cô mới từ từ ngừng .

Cô đưa tay lau nước mắt đọng chỗ đuôi mắt vì quá nhiều lên tiếng xin :

“Xin , em nghĩ là lúc cất tiếng hát buồn như , vốn dĩ em định chịu đựng.”

Hình tượng mỹ của bản xuất hiện tỳ vết, Diệp Thừa thở dài tỏ vẻ như sống còn gì luyến tiếc, dậy nhẹ giọng :

“Đi thôi.”

Lê Thiên Thiên cảm thấy tổn thương lòng tự trọng của Diệp Thừa nên áy náy, đuổi theo quan sát sắc mặt của , ngập ngừng hỏi:

“Diệp Thừa, giận em ?”

-

Ra khỏi hội quán, tuyết trắng rơi lất phất, uyển chuyển nhẹ nhàng dừng trong lòng bàn tay lập tức tan .

Dưới tán cây thông Noel cao lớn đặt giữa phố bộ, một cô bé đang lôi kéo tay nũng, cuối cùng cô bé cũng mua cho một cây kẹo bông gòn màu cam nên liền tươi, cặp mắt cong thành một đường.

Diệp Thừa cảm nhận tiếng bước chân phía ngừng , dừng bước đầu liền thấy cục bông đang chằm chằm mấy đứa bé đến xuất thần.

Sự hâm mộ tràn ngập trong mắt Lê Thiên Thiên khiến tim Diệp Thừa chợt thắt .

Hắn bước nhanh đến bên cô, kéo tay cô về phía cây thông Noel.

Bàn tay lạnh băng sưởi ấm bởi lòng bàn tay ấm áp khác, tuy Diệp Thừa nắm tay dắt nhưng Lê Thiên Thiên nghĩ sẽ hất .

Diệp Thừa dắt cô đến quầy kẹo bông gòn nhỏ cây thông Noel, ôn nhu hỏi:

“Em ăn vị nào?”

Đối mặt với con ngươi sâu thẳm , cô chần chờ một chút đáp:

“Vị cam ngọt.”

Ông chủ quầy hàng bắt đầu khởi động máy móc, đường bột màu cam hồng trong nồi dần dần bay lên như bông, ông linh hoạt xoay chuyển cổ tay gom ‘bông’ một chỗ, cuối cùng tạo thành một cây kẹo bông gòn siêu lớn màu cam.

Kẹo bông gòn để sát bên miệng còn mang theo nóng, cô vươn đầu lưỡi li3m thử một miếng, vị cam ngọt nồng đậm, ngọt đến phát ngấy.

“Đi thôi, vẫn còn quà Giáng Sinh tặng em.”

Từ đầu đến cuối Diệp Thừa vẫn buông tay cô , dắt cô đến bãi đỗ xe cách đó xa.

Chiếc Porsche màu đen đang đậu ở đó.

Lúc bọn họ đến gần, cốp xe đột nhiên mở , một làn ánh sáng ấm cũng theo đó mà xuất hiện.

Khi nắp cốp xe dần nâng lên cao thì làn sáng cũng càng rõ hơn, bóng bay trắng hồng bên trong cũng chen lấn tranh mà bay lên.

Dưới những dây đèn vàng hình ngôi , hoa hồng màu hồng nhạt phủ kín bộ nền cốp xe, bên xếp đầy đồ ăn vặt với đủ loại, đủ kiểu dáng.

Lê Thiên Thiên thu hồi kinh diễm trong mắt, đảo mắt Diệp Thừa nhưng đợi cô lên tiếng hỏi thì mở miệng .

Giọng trầm thấp kết hợp với bài hát mừng Giáng Sinh truyền đến từ đó, tựa như một lời hứa hẹn trịnh trọng.

“Những bạn nhỏ khác , về em đều sẽ .

Tiểu miên hoa, Giáng Sinh vui vẻ.”.

 

Loading...