Nữ Phụ Hào Môn - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-05-12 23:02:36
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

tung tiền xu thì Diệp Thừa cũng sẽ theo con đường mà Lê Thiên Thiên lựa chọn.

“Lỡ như em chọn sai thì ?” Cô chút lo lắng, sợ sẽ chậm trễ ảnh hưởng đến vết thương ở chân Diệp Thừa.

“Nếu chúng cứ chờ ở đây , hẳn là bọn họ sẽ tìm đến chúng .”

“Không khả năng sai, chỉ cần là quyết định của em đều sẽ biến nó thành chính xác.”

Lê Thiên Thiên ngây Diệp Thừa vài giây, cô cúi đầu, khóe miệng dần cong lên mái tóc dài rũ xuống che .

Tay trái cô dắt husky, tay đỡ Diệp Thừa, cứ hơn mười phút thì thấy một căn nhà trọ nhỏ.

Lê Thiên Thiên lấy điện thoại xem, quả nhiên là tín hiệu.

định gọi cho thư ký Doãn thì điện thoại Diệp Thừa cướp .

“Chỉ cần cho bọn họ chúng hiện đang an .

Thật vất vả mới ngoài chơi, đừng phiền bọn họ đến đây tìm chúng .”

Diệp Thừa gửi tin nhắn cho Doãn Hoằng, đó trực tiếp tắt nguồn điện thoại chỉ tay căn nhà trọ , hiểu thoạt vẻ phấn khích.

“Chúng nghỉ ngơi ở đây một chút .”

Lê Thiên Thiên nghi ngờ Diệp Thừa một lúc lâu, nghĩ cho nhân viên như .

Cô bước nhanh hai bước đuổi kịp Diệp Thừa khập khiễng bước nhà trọ, lo lắng hỏi:

mà chân của …”

“Chỉ trật một chút, phun chút thuốc là .”

Cô gái nhỏ ở quầy tiếp tân đưa cho Diệp Thừa một lọ thuốc Vân Nam bạch dược dạng xịt và một tấm thẻ phòng, đó còn nhiệt tình hỗ trợ dẫn husky chuồng chó, bên trong còn thức ăn cho nó.

Nhà trọ trông tồi, thiết kế cũng độc đáo.

Phòng của bọn họ ở lầu hai, là phòng xép, bên ngoài còn một sân thượng lớn để ngắm cảnh, hẳn đây là gian phòng lớn nhất ở chỗ .

Lê Thiên Thiên ở sân thượng về phía xa xa, chỉ cây tùng điểm tô thêm chút màu sắc cho núi rừng nhưng khí yên tĩnh trong lành vẫn là thứ khiến con cảm thấy sảng khoái.

Quả nhiên là nhầm đường sẽ gặp những khung cảnh khác .

Cô bỗng nhớ tới câu của Diệp Thừa, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.

“Chỉ cần là quyết định của em đều sẽ biến nó thành chính xác”

Thưởng thức phong cảnh một lúc xoay trở về phòng, bên trong đang bật máy sưởi nên ấm, cô cởi áo khoác lông vũ , xung quanh nhưng thấy Diệp Thừa .

Đi đến phòng khách thì thấy áo khoác và quần dài của Diệp Thừa gấp gọn đặt sô pha, trong phòng tắm ẩn ẩn truyền đến tiếng nước.

Không đang tắm rửa chứ?

Chỉ là tạm thời nghỉ ngơi một chút, tắm rửa gì?

Lê Thiên Thiên sô pha lắng tiếng nước, hít sâu vài để bản bình tĩnh .

Cũng từng ở cùng với Diệp Thừa, cũng từng thấy qua dáng vẻ tắm xong của , khẩn trương.

Cô mím môi lấy điện thoại bật nguồn lên, gì đó để dời lực chú ý của .

Tin nhắn WeChat của Doãn Hoằng như làn đạn b.ắ.n đến, cô bấm xem mới thấy tin nhắn mà nãy Diệp Thừa gửi cho ông .

TBC

còn thể ăn thêm hai bát nữa: Tất cả đều mạnh khỏe, cần đến tìm, ngày mai trực tiếp trở về, cần chờ chúng .】

Lê Thiên Thiên:!

Đừng là Diệp Thừa đây?

【Thư ký Doãn: Là Lê Thiên Thiên là tiểu Diệp tổng ?】

【Thư ký Doãn: Tiểu Diệp tổng, đang ở ? Không thấy bình an chúng thể yên tâm !】

【Thư ký Doãn: Chúng tìm một chiếc xe điện, lái đến ? Không xe thì trở về bằng cách nào đây?】

【Thư ký Doãn: Tiểu Diệp tổng, trả lời một tin , lo quá.】

Lê Thiên Thiên đang cân nhắc nên nhắn thế nào thì thấy tiếng nước biến mất, cửa phòng tắm mở .

Làn sương ẩm ướt từ trong tỏa , hương thơm sữa tắm tràn ngập phòng.

Diệp Thừa chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, từng giọt nước từ mái tóc ướt chảy xuống dọc theo bờ vai rộng lớn, dọc theo đường cong sườn eo, chảy qua đường nhân ngư, cuối cùng rơi xuống khăn tắm.

Lê Thiên Thiên tự chủ mà nuốt nước miếng nhanh chóng dời ánh mắt xuống tin nhắn mới mà Doãn Hoằng gửi đến, nhưng một chữ cô cũng .

Diệp Thừa đến xuống bên cô, dùng khăn lông lau khô tóc, mái tóc ẩm ướt chà loạn chút hỗn độn.

“Nói chuyện phiếm với ai ?”

Hắn dựa đến gần hơn, cô thể cảm nhận nước .

Sau khi tắm nước nóng môi như càng thêm đỏ, sắc mặt cũng càng thêm trắng nõn tựa như một quả trứng luộc bóc vỏ khiến chỉ cắn một miếng.

Lê Thiên Thiên tránh qua một bên, xoay đầu , thiếu chút nữa cô niệm Chú Đại Bi để bản thanh tâm quả dục.

nào đó tựa như giờ phút bản đang chọc cho khác phạm tội như thế nào.

Hắn nghiêng qua, một tay túm lấy tay vịn sô pha bên cô, giam cô .

Tư thế khiến Lê Thiên Thiên thể trốn tránh, cũng thể phớt lờ ánh mắt của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-67.html.]

Cô ngước mắt lên đối diện với cặp mắt nâu sẫm hàng mi mảnh , phát hiện cách giữa hai lúc thật sự quá gần, thở nóng bỏng khiến cô gần như nín thở.

Mỗi nơi thở của phả đều bắt đầu nóng lên.

Ánh mắt Diệp Thừa dần mê ly, dần dần di chuyển xuống, dừng môi cô.

Tim cô đập nhanh hơn, hoảng loạn đưa tay che kín miệng , nhẹ giọng :

“Anh, mau mặc quần áo .”

“Cũng em từng thấy bao giờ, vẫn là do em tự cởi.” Cách bàn tay cô, giọng Diệp Thừa vẻ rầu rĩ.

Lê Thiên Thiên hít một , mặt đỏ bừng.

Chuyện bao lâu mà vẫn còn nhắc chứ?

Tay cô bắt lấy, kéo xuống khỏi miệng .

Lê Thiên Thiên dùng một tia lý trí cuối cùng để giơ một tay khác lên che kín miệng .

Môi Diệp Thừa chạm mu bàn tay cô, xúc cảm mềm mại khiến tim cô rung động, cả đều nóng bừng.

Hắn bắt lấy cánh tay của cô, cặp mắt mê ly phiếm hồng, khát vọng bên trong thể che giấu nữa, thoáng nghiêng đầu định hôn tiếp thì thấy tiếng gõ cửa vang lên.

Tổng giám đốc làng du lịch cố dùng sức mà gõ cửa, vẻ mặt đầy nôn nóng.

Doãn Hoằng ở phía khuyên can hiệu quả, ông chút hối hận vì cho bọn họ .

“Tiểu Diệp tổng, ở bên trong ? Cậu ?”

“Chúng vẫn là nên ngoài chờ .” Doãn Hoằng căng da đầu tiến lên ngăn cản tổng giám đốc.

Tổng giám đốc hất tay Doãn Hoằng , :

“Không , tiểu Diệp tổng lạc đường là do thất trách, cần thiết bảo đảm an cho !”

Doãn Hoằng Lê Thiên Thiên và tiểu Diệp tổng ở bên , nhưng bọn họ nguyện ý cho mối quan hệ hấp thụ ánh sáng .

Phòng ngừa tổng giám đốc gõ cửa, ông chỉ thể vọt tới chắn cửa.

lúc , cửa mở .

Diệp Thừa ăn mặc chỉnh chỉnh tề, trầm mặt, dùng ánh mắt âm u mà Doãn Hoằng đang chắn ở cửa.

Doãn Hoằng: … Nếu vẫn luôn ngăn cản bọn họ gõ cửa, tin ?

“Thật xin tiểu Diệp tổng, chúng đến trễ.” Tổng giám đốc ở phía vỗ ngực, mừng rỡ mà .

Ánh mắt âm u của Diệp Thừa cuối cùng cũng chuyển từ Doãn Hoằng sang tổng giám đốc, đến mức khiến ông lạnh cả .

“Các là tới quá sớm.”

-

Trở khách sạn là hơn ba giờ chiều.

Thành viên ban lãnh đạo làng du lịch đều cảm thấy bản vô cùng đáng trách vì chăm sóc cho tiểu Diệp tổng nên cho chuẩn một bàn sơn hào hải vị, ý đồ tăng thêm chút ấn tượng.

Ngoài còn mời đến một huấn luyện viên chuyên về trượt tuyết, chuẩn spa đặc biệt ở suối nước nóng cùng một loạt hạng mục vui chơi khác vì sợ nếu chuẩn chu thì tiểu Diệp tổng sẽ chơi tận hứng.

Lúc Lê Thiên Thiên vô cùng đói nhưng một phòng đầy đang tranh , cô ngại dám ăn .

Sờ sờ bụng, trộm gắp một miếng gà viên bỏ miệng, mềm giòn, cô nhịn gắp thêm một viên.

Gà viên thành công kích thích khẩu vị ăn uống của Lê Thiên Thiên, ánh mắt cô khóa chặt đĩa thịt cua nhưng vì nó đặt xa nên cô chút do dự, cảm thấy vẫn là đừng nên tạo động tĩnh lớn như , cứ ăn những thứ mặt .

“Tiểu Diệp tổng, vị là huấn luyện viên trượt tuyết chuyên nghiệp mà chúng đặc biệt mời đến, …”

“Không cần, thể tự trượt, cần cùng , bận việc gì thì .” Diệp Thừa lười nhác tựa lưng ghế, sắc mặt ẩn ẩn lộ vẻ kiên nhẫn.

“Tiểu Diệp tổng, hẹn chuyên viên mát xa ở spa sáu giờ tối, thấy ?”

Diệp Thừa nhẫn nhịn, tuy rằng bực bội nhưng vẫn giáo dưỡng nên đành khen ngợi một chút vì bọn họ dụng tâm lương khổ*.

“Được, sắp xếp khá, hiện tại thể ăn chứ?”

*Dụng tâm lương khổ (用心良苦): dùng nhiều tâm tư trí lực để suy tính .

Tổng giám đốc: “Vậy để chúng ăn cùng với .”

Diệp Thừa nhin nữa, trực tiếp đuổi .

“Không cần ở đây cùng , các thể ngoài ?”

Tổng giám đốc bừng tỉnh lên bảo cùng rời , cũng thuận tay vỗ vỗ Lê Thiên Thiên chậm chạp chịu dậy.

“Đi thôi, đừng quấy rầy tiểu Diệp tổng dùng bữa.”

Lê Thiên Thiên lên, lưu luyến đưa mắt đĩa thịt cua kịp ăn .

Diệp Thừa nghiến răng siết chặt nắm tay mới khống chế cảm xúc, trừng mắt tổng giám đốc, từng chữ một.

“Ai bảo ông mang cô ?”

Tổng giám đốc ngẩn , thấy tiểu Diệp tổng chuyển đĩa thịt cua ở gần chỗ đến mặt Lê Thiên Thiên.

Lê Thiên Thiên thấy thì cong đôi mắt.

Thịt cua phủ một lớp phô mai dùng kèm với trứng cá muối, ăn một miếng quả thật là quá hạnh phúc.

Diệp Thừa vẻ mặt hưởng thụ của cô, khỏi nâng cao khóe miệng.

Hắn tiếp tục dùng đũa gắp hai miếng thịt vịt đặt lên bánh tráng, thêm chút rau, một chút tương ngọt, gói đặt đĩa của Lê Thiên Thiên, còn cẩn thận đưa thêm một miếng khăn giấy phòng ngừa tương chảy ngoài.

Loading...