Nữ Phụ Hào Môn - Chương 78

Cập nhật lúc: 2025-05-14 14:22:39
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn lưng về phía cửa sổ, Lê Thiên Thiên đang cúi đầu bóng của , mỉm :

“Anh một tin và một tin .

Anh Nam Thành công tác vài ngày.”

Lê Thiên Thiên dời mắt khỏi cái bóng, ngẩng đầu lên hỏi:

“Khi nào ?”

“Sáng sớm ngày mốt.

Anh ba ngày.”

“Vâng.”

Lê Thiên Thiên thầm nghĩ ba ngày cũng cả, tiếp tục hỏi:

“Vậy tin là gì?”

hỏi xong liền phát hiện sắc mặt Diệp Thừa trầm xuống, ngón tay ấm áp của nhéo nhéo cái gáy lạnh lẽo của cô, trong mắt lộ tia hờn giận.

“Thì mạng sai, em phản ứng hệt như bọn họ .

Anh công tác, thế nhưng em cho rằng đây là tin ?”

Trên mặt Lê Thiên Thiên tràn đầy dấu chấm hỏi.

“Nếu thì ? Đi công tác là chuyện bình thường, chẳng lẽ đây tính là tin ?”

“Em đúng là chỉ hy vọng .”

“Em hy vọng khi nào? Em cho rằng để thể gọi là tin nghĩa là tổn thất gì đó.

công tác cũng tổn thất gì…”

“Giảo biện.”

Diệp Thừa buông cổ cô , thuận tay vuốt vuốt tóc rối bên vai cô, nhếch môi :

“Thôi , tin chính là sẽ dẫn em cùng.”

“Đây đúng thật là một tin đó!” Lê Thiên Thiên phối hợp mà vỗ tay vài tiếng.

Diệp Thừa cắn răng, vươn tay nhéo má cô nhưng cô linh hoạt chạy trốn , còn nhân cơ hội mà xoa nhẹ đỉnh đầu một cái.

Điều khiêu chiến tôn nghiêm đàn ông của Diệp Thừa, cũng nhanh bước đuổi theo, vì chân dài nên hai ba bước đuổi kịp, ôm lấy eo cô áp chế xuống ghế khiến cô thể nhúc nhích.

Hai tùy ý đuổi bắt đùa giỡn ở khu nghỉ ngơi .

Lê Thiên Thiên nhẹ nghiêng đầu né tránh chiêu nhéo mặt của Diệp Thừa, nhanh tay bấm nhận cuộc gọi đến.

“Alo? Mẹ ạ.”

Nghe thấy cô mềm giọng gọi nên Diệp Thừa cũng thu tay về đùa nữa, lẳng lặng chờ cô điện thoại.

“Vâng, ạ.

Sau khi tan con sẽ đến.”

Cha cô đến nhà bọn họ ăn cơm tối, bọn họ tổ chức sinh nhật cho cô.

Trải qua hai mươi ba sinh nhật, chỉ ngày năm nay cô mới cảm giác tình , tình yêu vây quanh, tâm đều trở nên ấm áp dễ chịu.

Kết thúc cuộc gọi, cô đưa mắt Diệp Thừa, còn kịp mở miệng thì như hiểu , nhẹ giọng mà :

“Anh cùng em.”

- ????????????????????????????: @????????????????????????????????

Đã xin tiền còn ăn mắng hai , Lê Uyên giận đến mức suýt bật .

Anh Tử gọi đến, Lê Uyên hét to điện thoại:

“Cậu gọi đủ ? Không chỉ nợ mấy ngàn tệ thôi ? Sợ trả nổi ?”

Đầu bên trầm mặc vài giây, mỉa :

“Không , tớ chỉ hỏi một chút là tối nay tổ chức tiệc lúc mấy giờ? Mọi bảo gửi tin nhắn cho nhưng trả lời nên mới nhờ tớ hỏi xem thời gian vẫn như khi .”

Lần đến lượt Lê Uyên trầm mặc.

“Sao Lê Uyên? Có chuyện gì đó ngoài ý ?” Anh Tử cẩn thận dò hỏi.

Lồng n.g.ự.c Lê Uyên như nghẹn , thốt nổi nên lời.

Anh Tử thôi nhắc đến vấn đề nữa mà chuyển sang chủ đề khác.

“Lê Uyên, tớ đổi điện thoại mới, nhưng là tớ đòi tiền , tớ tiền .

Chỉ cần nhập một thông tin mạng là , nó cũng tiện hệt như thẻ tín dụng , tớ mượn năm nghìn tệ, lập tức ngay.”

“Vay qua mạng? Thứ đó đáng tin cậy, lãi suất cao.” Lê Uyên nhíu mày .

“Cái giống , đây chỉ là một khoản vay nhỏ, tiện lợi an , là một ứng dụng mới.

Mà thôi tớ với chuyện gì, thiếu tiền.”

“Từ từ… Cậu gửi tên ứng dụng qua để tớ thử một chút.”

- ????????????????????????????: @????????????????????????????????

Tiệc sinh nhật Lê Uyên vẫn tổ chức ở Lam Hải Loan như định.

Được vây quanh trong những lời chúc mừng, sự hâm mộ và cảm giác vung tiền như rác, Lê Uyên phảng phất như tìm thấy chính , nhưng cũng đánh mất chính .

một điều là thật, đó là thể tạm quên hết thảy vui đó.

say, nhớ rõ mấy bạn của gọi món gì, khui loại rượu nào.

Cảm giác choáng váng khiến cô như trở về thời điểm vui vẻ khi nhận về Lê gia.

Khi đó cô tràn đầy khao khát vì cuối cùng cũng thể vĩnh biệt cuộc sống nghèo khó và sống cuộc sống giàu sang như từng mơ.

Tựa như trúng giải nhất, mỗi ngày đều như đang bước mây.

Mãi đến khi Diêm Tiểu Đóa đột nhiên xuất hiện mới khiến Lê Uyên tỉnh táo đôi chút.

Diêm Tiểu Đóa trông phong trần mệt mỏi, dường như mới rời khỏi ga tàu, trong tay vẫn còn cầm một túi bánh mì và nửa phần thịt nguội.

nở một nụ nịnh nọt với Lê Uyên:

“Sinh nhật vui vẻ.”

Những khác vẫn tiếp tục chơi, Lê Uyên lạnh lùng , hỏi:

mời cô ?”

Đối với phế vật , Lê Uyên chừa cho chút sắc mặt nào.

Diêm Tiểu Đóa chẳng những giúp cô đả kích Lê Thiên Thiên mà còn khiến cô mắng vì sắp xếp công việc cho.

Được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều.

“Chúng thể chuyện một chút ?” Diêm Tiểu Đóa nhỏ giọng khẩn cầu.

Lê Uyên cầm lấy micro ở bên cạnh, khinh miệt mà :

“Có lời gì cứ ở đây .”

Nhận lấy những ánh mắt khác thường từ , mặt Diêm Tiểu Đóa đỏ bừng, đôi môi khô khốc run rẩy, gì đó nhưng đều rõ.

Dáng vẻ khúm núm của cô khỏi khiến xung quanh bật .

Thanh âm giễu cợt chói tai cuối cùng cũng khiến Diêm Tiểu Đóa tức giận, cô tiến đến giật lấy micro, hét lớn:

“Lê Uyên, cô sẽ thu xếp cho một công việc lương tháng mấy vạn, kết quả thì ? Chỉ là công việc lễ tân lương tháng 3500 tệ, còn bao ăn ở.

Tốt cũng nghiệp từ nhóm trường 985*, tự tìm việc thì tiền lương thấp nhất cũng bảy, tám nghìn tệ.

Cô là đang sỉ nhục đấy ?”

*Dự án 985 còn gọi là Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới.

Đây xem như danh sách các trường đại học trọng điểm của Trung Quốc thuộc tầm đẳng cấp thế giới và trong đề xuất chính phủ ưu tiên phát triển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-hao-mon/chuong-78.html.]

(cre: GG)

Vốn dĩ Lê Uyên cũng chút chột với chuyện nhưng bây giờ Diêm Tiểu Đóa ầm ĩ như nên chút chột biến mất, cô nhanh chóng đoạt micro :

“Xét đến năng lực việc của cô, bằng cấp cao thì ích gì? Còn sa thải ? Lúc đó cũng rõ là do năng lực việc của cô vấn đề.

Là cô gạt , thèm so đo mà còn sắp xếp công việc mới cho cô.

Ơn nghĩa gì đó cô cũng xong , bây giờ còn dám tìm linh tinh?”

Mặt Diêm Tiểu Đóa đỏ bừng, là do hổ là do tức giận.

Dưới cơn thịnh nộ, cô gân cổ gào to với Lê Uyên:

“Ở công ty hết , công ty nhà cô sắp phá sản, hiện tại còn chờ 500 vạn của Lê Thiên Thiên đến cứu giúp.

Thẻ tín dụng của cô cũng khóa mà cô còn mời khách ở đây? Cô mượn tiền của ai ?”

Mọi đến đây thì ồ lên, ngừng chơi , khiếp sợ mà Lê Uyên.

Lê Uyên ngờ Diêm Tiểu Đóa sẽ ở mặt những lời khiến cô mất mặt như nên liền tiến tới tát Diêm Tiểu Đóa một cái, lửa giận tận trời.

“Cô cút ngay cho ! Chuyện thì liên quan gì đến cô chứ?”

Diêm Tiểu Đóa chạy khỏi phòng bao, bấm điện thoại gọi của Lý Trác Mỹ lấy từ .

“Tổng giám đốc, cho khóa thẻ của Lê Uyên ạ? Sao cô vẫn tiền tổ chức tiệc sinh nhật ở Lam Hải Loan?”

Lời của Diêm Tiểu Đóa khiến trong lòng Lý Trác Mỹ cảm thấy bất an.

vốn định ngày mai mới đến Bắc Thành để bàn công việc nhưng tối hôm nay đến sớm hơn để thể tổ chức sinh nhật cho Lê Uyên, dù cũng là m.á.u mủ ruột thịt.

mới xuống tàu cao tốc nhận cuộc gọi như nên liền nhanh chóng bắt xe chạy đến Lam Hải Loan.

Vừa bước phòng riêng Lý Trác Mỹ cảm thấy choáng váng, trang trí xa hoa, bàn bày đầy rượu ngoại sang quý, tất cả đều cho thấy bữa tiệc tiêu tốn hơn mười mấy vạn.

đến chỗ Lê Uyên vẫn đang ngây ngốc, vươn tay tát một cái khiến mặt cô lập tức sưng đỏ lên, chính là cùng một vị trí như Diêm Tiểu Đóa nãy.

Diêm Tiểu Đóa trốn ở cửa thấy hết thảy, cuối cùng cơn giận cũng trút nhưng vẫn đối mặt với hiện thực tàn khốc, cô gọi điện xin từ chức ủ rũ cụp đuôi rời .

Nếu lúc đó cô ghen ghét nhắm Lê Thiên Thiên như thì hiện tại vẫn còn thể hưởng thụ lương cao, đãi ngộ ở Diệp thị.

- ????????????????????????????: @????????????????????????????????

Lúc Lê Thiên Thiên và Diệp Thừa đến ngõ nhỏ Lâm Nam thì trời cũng tối, các cửa tiệm đường đều sáng đèn, nổi bật nhất trong đêm đông vẫn là cửa tiệm của Đường gia.

Khi bước ngõ nhỏ an tĩnh, hai thể rõ âm thanh tranh cãi truyền từ cửa tiệm.

“Đều là do hai dưỡng phế vật! Con gái của hai dưỡng phế ! mặc kệ, mười ba vạn mà nó mượn sẽ do hai trả hết!” Giọng gay gắt của Lý Trác Mỹ ngừng truyền đến.

“Bây giờ bà trách chúng ? Trước tuy tính tình Viên Viên chút tùy hứng nhưng giống như bây giờ.

TBC

Từ khi Lê gia các nhận về con bé như biến thành một khác, ham hư vinh ích kỷ, còn là do học cái từ các ?” Giọng trầm trầm của Đường An Tường mang theo tức giận.

“Aaa! Vì các đều về ? Cả ngày luôn ngốc, hư còn Lê Thiên Thiên thì lúc nào cũng ! Cô cướp hơn hai mươi năm cuộc đời giàu sang của , mắng cô vài câu thì cô liền kiện tù! Sao các mắng cô chứ?” Lê Uyên đột nhiên suy sụp hét lên.

“Con dựa mà mắng Thiên Thiên chứ? Rốt cuộc Thiên Thiên sai chuyện gì, vì con mắng con bé?” Giọng Chu Nãi Hinh run run.

“Các ! Các chỉ nghèo mà còn ngốc.

Nếu ngốc thì cũng đều là do các nuôi dạy thành như !” Lê Uyên cuồng loạn hét to, tiếng ném đồ truyền khắp ngõ nhỏ.

Lê Thiên Thiên bước nhanh đến cửa tiệm, thấy Chu Nãi Hinh đang đỡ Đường An Tường mặt mày tái nhợt, cô tùy tay cầm lấy thùng nước bẩn ở cửa hất thẳng lên Lê Uyên.

Đường An Tường dấu hiệu trợn ngược tròng trắng mắt phát bệnh tim, Diệp Thừa kịp thời gọi xe cứu thương, Chu Nãi Hinh tìm thuốc, Lê Thiên Thiên lấy nước cho ông uống.

Diệp Thừa mặt ba , một lời nhưng cũng đủ để uy h.i.ế.p đôi con Lê gia đang chút phát cuồng vì tạt nước bẩn, để bọn họ tiếp tục loạn, chậm trễ thời gian uống thuốc.

Trên xe cứu thương, Đường An Tường đeo mặt nạ dưỡng khí, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt, yếu ớt mở miệng thở dốc nhưng thể phát âm thanh.

hai con đều hiểu, lời ông chính là: Sao nuôi lớn một con sói mắt trắng*…

*Sói mắt trắng (bạch nhãn lang): chỉ vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.

Được cấp cứu kịp thời nên Đường An Tường vượt qua cơn nguy kịch nhưng vẫn bệnh viện mấy ngày để tĩnh dưỡng.

Lê Thiên Thiên ở bệnh viện canh một đêm, cô cho Chu Nãi Hinh ở cùng vì lo sợ thể bà cũng .

Diệp Thừa ở cùng cô, cũng giúp xong loại thủ tục nhập viện.

thứ n cô đuổi về nhà nghỉ ngơi, :

“Tiểu miên hoa, theo như lời đó, cùng em ở bên chính là chuyện gì cũng cùng đối mặt.”

Có Diệp Thừa ở cạnh, Lê Thiên Thiên hề sợ hãi bối rối, trong lòng dường như chỗ dựa, loại cảm giác kỳ diệu.

Cô vốn quen với việc tự lập một , nhưng bây giờ bỗng khác cũng là một thể nghiệm tồi.

Sáng ngày hôm Chu Nãi Hinh đến cho bọn họ, vốn dĩ Lê Thiên Thiên nhưng nhớ tới ngày mai Diệp Thừa còn công tác nên liền cùng trở về chung cư chuẩn hành lý.

Bằng nếu cô rời thì Diệp Thừa cũng sẽ ở chịu .

- ????????????????????????????: @????????????????????????????????

Trở chung cư, Lê Thiên Thiên ngủ một giấc, lúc tỉnh thì thấy Diệp Thừa đang thu dọn đồ đạc.

dựa cửa , thuận tiện gọi điện cho luật sư yêu cầu đẩy nhanh thời hạn truy tố, đó gửi thư luật sư cho Lý Trác Mỹ.

Thật khởi tố Lê Uyên thì bản án cũng sẽ quá nặng.

cô hiểu rõ Lý Trác Mỹ, bà sẽ để cho Lê Uyên lưu bất kỳ vết tích tội nào vì bà tìm cho Lê Uyên một mối liên hôn mà thể thu lợi ích lớn nhất.

Nói chuyện điện thoại với luật sư xong, Lê Thiên Thiên tiến đến ôm lấy eo Diệp Thừa, cọ cọ mặt n.g.ự.c , mềm giọng :

“Tối hôm qua cảm ơn , nếu ở đó em chắc chắn sẽ hoảng loạn.

cũng xin , sợ là em thể cùng công tác...”

Diệp Thừa hưởng thụ sự ỷ của cô, dẫn cô đến phòng bếp, mở tủ lạnh .

Bên trong chứa đầy các loại nguyên liệu nấu ăn sơ chế cắt tỉa gọn gàng, hơn nữa còn chia ba hộp, mỗi hộp đều cách kết hợp nguyên liệu khác .

“Đây là đồ ăn trong ba ngày tiếp theo mà chuẩn sẵn, gia vị đều phân rõ, thịt cũng ướp qua, khi nào ăn em chỉ cần bỏ lò vi sóng nóng hoặc xào qua một chút là .

Đừng gọi đồ ăn ngoài, vệ sinh.”

Lê Thiên Thiên trợn tròn mắt khiếp sợ mà Diệp Thừa, lúc mới để ý thấy trong mắt đỏ ngầu.

“Những thứ mới chuẩn ? Ngày hôm qua thức cả đêm, hôm nay nghỉ ngơi một chút ?”

“Còn nữa…” Diệp Thừa để ý đến câu hỏi của cô, dẫn cô một vòng trong phòng bếp, chỉ bếp điện từ :

“Xào rau cần để nhiệt quá lớn, bấm chỗ thể giảm nhiệt xuống, còn bấm ở đây là tắt.”

Lê Thiên Thiên: … Trước từng nấu đồ ăn cho , tuy rằng nấu ngon nhưng cũng thể hoài nghi cô thành thạo trong việc sử dụng bếp điện từ!

Diệp Thừa tiếp tục chỉ tay lên máy hút khói đỉnh đầu cô.

“Chỗ là nút bật máy hút khói, ba chế độ, lúc nấu ăn nhớ bật lên.

Còn nồi cơm điện và lò vi sóng, lúc dùng thì nhớ rút điện .”

Lê Thiên Thiên: … Diệp Thừa sẽ cho rằng đến cả mấy chuyện cô cũng chứ?

Tiếp theo, Diệp Thừa dẫn cô cửa, mở nắp pin cho cô xem.

“Nếu khóa vân tay hết pin nó sẽ báo cho em là pin yếu.

Em pin mới ở đây là .”

Lê Thiên Thiên: … Diệp Thừa đang xem cô như thiểu năng trí tuệ đúng ?

Lê Thiên Thiên thật sự chịu nổi sự lải nhải nữa, từ nãy đến giờ Diệp Thừa dặn dò ngớt từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Cô nhẹ đặt ngón trỏ lên môi , học theo nam chính trong phim truyền hình diễn bộ dáng của tổng tài bá đạo, mắt nheo , hất cằm mà :

“Nam nhân, xem đang khiêu chiến lòng kiên nhẫn của .”

Diệp Thừa: …

“Anh, tiểu yêu tinh thật trêu , chẳng qua chỉ là rời ba ngày, ba năm… A!”

Diệp Thừa bỗng cắn ngón tay cô, đó còn mút nhẹ.

Hắn nheo mắt , đôi mắt nâu thẫm rực rỡ lung linh phảng phất như chứa đựng ám chỉ nào đó.

Giọng của Diệp Thừa mơ hồ rõ do đang ngậm ngón tay cô nhưng âm điệu trầm thấp như trêu chọc tim phổi.

“Anh như bây giờ, mới gọi là giống với tiểu yêu tinh trêu chọc lòng …”.

 

Loading...