NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 118

Cập nhật lúc: 2025-07-05 18:45:12
Lượt xem: 175

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 118: Bước thảo mai thứ 118

 

"Khoan, đừng vội.” Tô Trầm Ngư giơ tay. “Dù thứ đều trong lòng bàn tay chị . Xung quanh một bóng , chẳng camera. Một vô cớ xuất hiện ở đây nên chuyện gì xảy cũng chỉ là tai nạn, chẳng ai chân tướng sự việc."

 

"Mày sai.” Tô Thiên Ngữ lạnh lẽo , đây chính là lý do chị chọn địa điểm để dụ Tô Trầm Ngư đến.

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

Nếu Tô Trầm Ngư sợ hãi ngoạc mồm kêu cứu, cách xa thế thì gào thét khản cổ cũng chẳng truyền nổi đến khu phồn hoa đối diện.

 

Chị Tô Trầm Ngư nếm trải cảm giác tuyệt vọng tột cùng: rõ ràng hy vọng ở ngay mắt, chỉ cần bất kỳ ai thấy tiếng kêu cứu là sẽ cứu ngay nhưng cố tình thể nào ai .

 

Tưởng tượng thôi mà m.á.u trong huyết quản chị sôi sục lên .

 

Tô Thiên Ngữ chờ đợi khoảnh khắc từ lâu.

 

Chị quả thật cần vội. Điện thoại của Tô Trầm Ngư khống chế, thể liên lạc với nào. Chị thể từ từ thưởng thức dáng vẻ Tô Trầm Ngư tuyệt vọng sụp đổ.

 

Thậm chí, đợi Tô Trầm Ngư nhảy xuống , chị sẽ bảo hệ thống điều khiển điện thoại của cô, một bức "thư tuyệt mệnh".

 

Như thì hành vi Tô Trầm Ngư khuya khoắt xuất hiện ở đây nhảy lầu sẽ một lời giải thích hảo: tự sát.

 

"Mày còn gì ?" Tô Thiên Ngữ với giọng điệu ban ơn, dẫu , bàn tay nắm s.ú.n.g của chị vô cùng vững chắc, hề run chút nào.

 

Cũng cẩn trọng cao độ đấy.

 

Tô Trầm Ngư mỉm : " chỉ hỏi một chút. Nếu nhảy thì chị nổ s.ú.n.g ? Một khi chị nổ súng, sẽ còn là c.h.ế.t vì 'nhảy lầu tự sát' nữa. Đây là một vụ g.i.ế.c , cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra kỹ lưỡng, chị chắc để bất kỳ bằng chứng nào ?"

 

"Không cần mày lo!" Tô Thiên Ngữ hề nao núng. “Mày kéo dài thời gian là định chọc giận tao? Bỏ , những lời vô dụng với tao thôi."

 

"Sự kiên nhẫn của tao giới hạn.” Chị lạnh lùng . “Mày tự nhảy xuống tao ép mày nhảy?"

 

Rồi chị nhịn mà khoe khoang: "Đây là khẩu s.ú.n.g tao đổi từ cửa hàng hệ thống. Tao b.ắ.n cũng sẽ tự động nhắm trúng đó. Vỏ đạn còn tự động thu hồi về... ngay cạnh chân tao!"

 

Chị đột ngột bóp cò. Một tiếng "Pằng" nặng nề vang lên, bên mép giày của Tô Trầm Ngư xuất hiện một cái lỗ. Đá dăm b.ắ.n lên cẳng chân cô, cách lớp quần vẫn thể cảm nhận cơn đau rát.

 

Tô Trầm Ngư giật lùi một bước.

 

Tô Thiên Ngữ thoả mãn. Chị thích thú ngắm vẻ hoảng loạn của Tô Trầm Ngư. Không ai thể giữ bình tĩnh khi thể ăn kẹo đồng bất cứ lúc nào.

 

"Tao dọa mày chơi , tao thể b.ắ.n trúng đầu mày đá mày xuống lầu... ai bảo tao là nữ chính cơ chứ, thể nhẫn tâm thế ." Chị lật mặt nhanh như chớp, giọng ngọt xớt: "Nếu mày xin tha, khi tao sẽ xem xét bỏ qua cho đấy."

 

"Ồ?" Tô Trầm Ngư liếc khẩu súng, tỏ vẻ suy nghĩ hỏi: "Xin tha thì nên thế nào?"

 

Tô Thiên Ngữ chậm rãi nhả hai tiếng: "Quỳ xuống!"

 

"Nếu quỳ, chị thật sự sẽ tha cho hả?" Tô Trầm Ngư xác nhận .

 

Trong lòng Tô Thiên Ngữ trào dâng một niềm vui sướng từng . Trước bờ vực cái chết, Tô Trầm Ngư cũng sợ hãi và xin tha đấy còn gì?

 

Đương nhiên tha là thể, nhưng chị ngại tra tấn Tô Trầm Ngư một chút khi tiễn xuống suối vàng.

 

"Tất nhiên, tao ." Tô Thiên Ngữ khẽ mỉm : "Chỉ cần hành động của mày tao lòng và mày đảm bảo gây trở ngại cho tao nữa, rời khỏi giới giải trí, rời khỏi Bắc Kinh và cút về cái xó núi của mày thì tao cũng nhất định lấy mạng mày."

 

Tô Trầm Ngư: "Được! Vậy chúng chốt thế nhé!"

 

Mắt Tô Thiên Ngữ trợn to, đáy mắt bùng lên sự hưng phấn, cả run rẩy thể ngừng . Trong tầm mắt chị , hai chân Tô Trầm Ngư từ từ khuỵu xuống, đổ về phía .

 

Tưởng tượng đến cảnh Tô Trầm Ngư quỳ gối xin tha, Tô Thiên Ngữ cố nén xúc động lấy điện thoại video. Bàn tay cầm s.ú.n.g của chị cũng hạ thấp theo Tô Trầm Ngư. Dù cần nhắm chuẩn, chị chỉ cần vị trí và s.ú.n.g sẽ tự động nhắm trúng mục tiêu nhưng chị vẫn duy trì tư thế để uy h.i.ế.p Tô Trầm Ngư.

 

Chỉ thế mới khiến Tô Trầm Ngư càng thêm sợ hãi.

 

giây tiếp theo, sự hưng phấn trong mắt Tô Thiên Ngữ đột ngột đóng băng.

 

Một cơn đau nhói truyền đến từ ngón tay cầm súng. Cơn đau bất ngờ khiến chị bất giác buông tay. Nhận gì đó , trong khoảnh khắc khẩu s.ú.n.g tuột khỏi tay, Chị cố gắng bóp cò nữa, đồng thời hét lên the thé: "Đầu! Bắn đầu nó!"

 

"Bịch!" Tô Thiên Ngữ mặc kệ cơn đau ở ngón tay, thậm chí còn hiểu vì ngón tay thương. Chị vội vàng nhặt khẩu s.ú.n.g rơi mặt đất lên. Phát s.ú.n.g của chị Tô Trầm Ngư né .

 

Gió đêm đột nhiên gào thét.

 

Qua khóe mắt, chị thấy Tô Trầm Ngư lăn ngay tại chỗ.

 

Cát và đá bay đầy trời theo tiếng gió rít gào. Tô Thiên Ngữ hít bụi cát, khó chịu ho sặc sụa nhưng trong lòng chị vui sướng vì chị sờ tìm khẩu súng.

 

Quả nhiên thể coi thường Tô Trầm Ngư, thể nương tay, g.i.ế.c để trừ hậu họa.

 

"Chị , chị hết cơ hội ." Giọng mềm mại mang theo ý vang lên bên tai. Đồng tử Tô Thiên Ngữ co rút kịch liệt. Ngón tay thon dài trắng nõn của Tô Trầm Ngư siết chặt lấy bàn tay cầm s.ú.n.g của chị . Tô Thiên Ngữ sức bóp cò. Vô ích.

 

Tay Tô Trầm Ngư như chứa phép thuật, cướp bộ sức lực của Tô Thiên Ngữ.

 

"Đôi tay xinh tao." Tô Trầm Ngư dịu dàng , ngón tay vuốt ve cổ tay Tô Thiên Ngữ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/118.html.]

"Á... Á!!!" Tô Thiên Ngữ thét lên một tiếng thê lương.

 

Tô Trầm Ngư thản nhiên ngoắc ngón tay khẩu s.ú.n.g đoạt và buông Tô Thiên Ngữ. Cổ tay chị mềm oặt gục nhũn như xương. Tô Thiên Ngữ khuỵu xuống đất vì đau đớn, run rẩy nâng cổ tay, mồ hôi lạnh tuôn như suối.

 

Điện thoại di động rơi xuống đất trong lúc hỗn loạn, phần đèn pin lên nên chiếu xung quanh sáng hơn chút.

 

Cái bóng đổ xuống, Tô Trầm Ngư xổm xuống mặt Tô Thiên Ngữ. Ánh mắt chị dại , chằm chằm vệt m.á.u do đạn sượt qua cô.

 

Chú ý đến tầm mắt của chị , Tô Trầm Ngư vươn tay chạm nhẹ mặt. Cô xuýt xoa một tiếng, nhân tiện liếc khẩu s.ú.n.g trong tay: "Không hổ là s.ú.n.g lấy từ hệ thống ha, thứ xịn phết, suýt nữa thì nộp mạng ."

 

Tô Thiên Ngữ dám tin những gì mắt.

 

chiếm hết ưu thế mà cuối cùng Tô Trầm Ngư vẫn thể lật ngược tình thế chuyển bại thành thắng? Rõ ràng… rõ ràng hệ thống của Tô Trầm Ngư vô dụng . Sao cô thế ?

 

"Mày, mày !" Mặt trắng bệch, chị dòm Tô Trầm Ngư trừng trừng, miệng lẩm bẩm.

 

Tô Trầm Ngư nhún vai, thả lỏng cơ thể căng thẳng phủi phủi bụi bẩn quần áo. Gió lạnh thổi đến từ bốn phương tám hướng, luồn trong áo khiến cô kéo mũ áo trùm kín đầu.

 

"Ừm..." Cô xoay xoay khẩu s.ú.n.g đoạt , thỉnh thoảng chĩa họng s.ú.n.g Tô Thiên Ngữ. “Giải quyết chị thế nào đây?"

 

"Hay là, chị nhảy xuống cho xong ." Làn da trắng như tuyết vương vệt m.á.u đỏ thắm vẻ ngây thơ trong đôi mắt cong vút nhiễm một cảm giác âm u quái dị. Không hình ảnh Tô Thiên Ngữ thấy thế nào, chỉ cơ thể chị càng lúc càng run rẩy dữ dội, mặt cắt còn giọt máu.

 

Tô Trầm Ngư lúc trong mắt chị khác gì ác quỷ.

 

"Cái sai của chị , là ngàn vạn nên một đến tìm , càng nên tưởng bở rằng chỉ dựa một cái hệ thống là thể g.i.ế.c ." Tô Trầm Ngư nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt lạnh ngắt như xác c.h.ế.t của Tô Thiên Ngữ. “Muốn g.i.ế.c á? Chị còn non và xanh lắm."

 

Tô Thiên Ngữ run rẩy, thốt nổi nên lời.

 

Lúc , điện thoại của Tô Trầm Ngư rung liên tục. Cô lấy , là cuộc gọi từ Phó Thanh Hứa. Điện thoại khôi phục bình thường.

 

"Coi như chị thức thời."

 

Tô Trầm Ngư lên, bắt máy. Đầu dây bên truyền đến giọng còn bình tĩnh của Phó Thanh Hứa: "Tiểu Ngư, em ở ?"

 

Sau khi vị trí cô chia sẻ đột nhiên biến mất và gửi tin nhắn gọi thế nào cũng , Phó Thanh Hứa dự đoán điện thoại của cô lẽ vấn đề. Anh tìm đến nơi cuối cùng cô xuất hiện khi mất liên lạc. Suốt quãng đường, lái xe liên tục gọi cô.

 

Anh tin khả năng tự vệ của Tô Trầm Ngư. Trong thế giới hiện đại hòa bình , chắc chắn khó ai thể đe dọa tính mạng cô nên lo cho sự an của cô lắm.

 

Chỉ là, đột nhiên mất liên lạc khiến bất an vô cùng. Bất an vì cô ở khiến thể yên chờ đợi. Dù vị trí cụ thể, vẫn tìm cô bằng giá.

 

Tô Trầm Ngư: "Em gửi định vị cho đây."

 

Cô chia sẻ vị trí hiện tại đó phát hiện Phó Thanh Hứa đang ở gần .

 

Vậy chỉ một cách giải thích thôi.

 

“Tiền bối Phó, khi mất liên lạc, luôn tìm em ?"

 

Phó Thanh Hứa: "Ừ."

 

"Anh tìm hướng chuẩn ghê." Tô Trầm Ngư nhịn trêu một câu. “Đây là tâm linh tương thông nhỉ?"

 

Phó Thanh Hứa xem bản đồ, thấy vị trí của Tô Trầm Ngư. Tiểu Ngư đời nào đêm hôm vô duyên vô cớ đến một nơi hoang vắng như . Anh nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì ?"

 

"Anh đến sẽ ." Tô Trầm Ngư đau đầu . “Em đang gì đây."

 

Mười mấy phút , Phó Thanh Hứa đến.

 

Từ tầng một lên tầng bảy, dùng khinh công, đầy nửa phút lên tới nơi.

 

“Tiền bối Phó ~~" Tô Trầm Ngư lon ton chạy nhào lòng . “Cuối cùng cũng đến!"

 

"Chị g.i.ế.c em!" Cô chỉ Tô Thiên Ngữ chỉ dám cuộn tròn bất động mặt đất. “Huhuhuhu, chị còn súng, suýt chút nữa là b.ắ.n trúng em ."

 

Phó Thanh Hứa liếc thấy vết m.á.u mặt cô, ngón tay khẽ run, ánh mắt trở nên nặng nề. Tô Trầm Ngư lúc mới nhận diễn quá, vội vàng chữa cháy: "Đùa đó, chút võ mèo cào của chị mà đụng đến em , đây chỉ là ngoài ý thôi."

 

"Không ." Phó Thanh Hứa khó khăn thốt mấy chữ, đôi con ngươi đen láy chuyển sang Tô Thiên Ngữ. Không ai thấy sâu trong đáy mắt một cơn lốc xoáy đang điên cuồng cuộn trào.

 

"Phó Thanh Hứa?! Là Phó Thanh Hứa đúng !" Sau khi rõ mặt , Tô Thiên Ngữ thất thanh kêu lên.

 

Vừa Tô Trầm Ngư che một phần, hơn nữa chị quen Phó Thanh Hứa nên nhận đến là .

 

Tô Trầm Ngư : " , bất ngờ lắm hả?"

 

Dưới ánh mắt của Phó Thanh Hứa, Tô Thiên Ngữ khỏi co rúm .

 

Bàn tay buông thõng bên Phó Thanh Hứa hết siết chặt thả lỏng, thả lỏng siết chặt. Mãi một lúc , mới khẽ hỏi: "Tiểu Ngư, cô gì?"

 

Tô Trầm Ngư kể hết chẳng hề giấu giếm, còn đưa ngay khẩu s.ú.n.g cho Phó Thanh Hứa xem khanh khách hỏi: “Tiền bối Phó, xem nên xử lý chị thế nào đây? Em ."

 

Loading...