NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 67.2
Cập nhật lúc: 2025-07-05 17:36:18
Lượt xem: 244
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc đó, Cố Vị Hi bảy tuổi. Trẻ con tầm hiểu hôn ước từ bé nghĩa là gì, chỉ lớn cục bột dì Tô mới sinh sẽ là vợ tương lai của . Anh vui. Vài đứa bạn hôn ước từ bé thì lập tức nhạo rằng bé tí vợ, chỉ nước đội vợ lên đầu. Điều đó càng khiến ghét vị hôn thê thêm.
lớn hai nhà thích nhét hai đứa một chỗ, văn hoa là "bồi dưỡng tình cảm từ nhỏ".
Tô Trầm Ngư từ tấm bé bộc lộ trí thông minh vượt trội, học chữ nhanh và năng lưu loát, nào gặp cũng chọc , ai nấy đều yêu mến cô. Cô luôn lon ton chạy theo , gọi bằng chất giọng non nớt: "Anh Vị Hi, chờ em với!"
Mỗi khi chơi với khác mà để ý đến cô, cô chống nạnh, vẻ giận dỗi đầy đáng yêu: "Em mách dì Cố cho coi, bắt nạt em!"
Rồi cô sẽ mếu máo giả vờ khiến phát phiền. hễ nạt một tiếng thôi, cô sẽ lập tức thật. Không còn cách nào khác, đành dỗ dành.
Tưởng tượng đến việc lớn lên cưới cái đuôi phiền phức , lập tức thấy hoảng.
Cho đến khi chuyện đó xảy .
Khi , Tô Trầm Ngư tròn ba tuổi lâu.
Người lớn hai nhà ném cô cho trông. Mấy đứa bạn rủ ngoài chơi, Cố Vị Hi định giao Tô Trầm Ngư cho bảo mẫu nhưng cô nhất quyết chịu, lóc đòi theo.
Các bạn giục giã, Cố Vị Hi mười tuổi kịp nghĩ nhiều, dẫn Tô Trầm Ngư ngoài.
Con trai tuổi ương bướng, Cố Vị Hi và đám bạn của ở trường khác gì ông giời con, gây gổ ngang ngược khắp nơi.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Lần đó, may đám nhóc đụng trúng tụi côn đồ 15-16 tuổi. Xét về tuổi tác lẫn vóc dáng đều kèo , còn quả tạ Tô Trầm Ngư bám chân, Cố Vị Hi sợ đánh ngộ thương cô nên để cô ở trong tiệm sách quen thuộc, bảo cô ăn kẹo và chờ , còn nhờ ông chủ tiệm trông nom giúp.
Thật sự, từng nghĩ rằng sẽ để lạc mất Tô Trầm Ngư.
Anh tưởng sẽ nhanh chóng đánh đ.ấ.m xong đón Tô Trầm Ngư.
Anh cứ tưởng ông chủ tiệm ở đó, thêm bản Tô Trầm Ngư cũng thông minh, thì sẽ chuyện gì.
khi , Tô Trầm Ngư biến mất. Hỏi ông chủ tiệm sách, ông cũng hoảng hốt phân bua rằng nãy cô bé còn ngoan ngoãn ăn kẹo ở đó, ông còn mua cho cô một cái bánh kem nhỏ.
Mười mấy năm , hệ thống theo dõi còn phát triển. Hai nhà Tô, Cố dốc bao nhiêu nhân lực và tài lực để tìm kiếm Tô Trầm Ngư, nhưng tất cả cứ như đá chìm đáy biển, một chút tăm .
Bà Tô chịu đả kích quá lớn, sinh bệnh triền miên. Ông Tô lúc dường như già khọm một đêm. Bà nội Tô thì chịu nổi cú sốc , qua đời. Ông nội Tô cũng đổ bệnh, cả gia đình rơi cảnh bi thảm.
Cố Vị Hi bố đánh cho một trận nên . Thiên hạ vốn tưởng rằng hai nhà sẽ vì chuyện mà từ mặt , nhưng nhà họ Tô cũng thấu tình đạt lý, hiểu rõ đây điều Cố Vị Hi mong .
Tô Trầm Ngư mất tích , dù trừng phạt Cố Vị Hi thế nào, con bé cũng thể trở về .
Nửa năm trôi qua. Một ngày nọ, ông nội Tô dẫn về một cô bé nhỏ gầy. Cô bé bảy tuổi nhưng trông chỉ như mới lên năm, đầy những vết thương. Ông nội Tô giải thích rằng đây là cháu gái của một bạn già, cảnh đáng thương nên cho cô bé ở trong nhà.
Cô bé tên là Mạnh Thiên Ngữ, khi đến nhà họ Tô thì đổi tên thành Tô Thiên Ngữ.
Sự xuất hiện của cô bé tựa như một tia sáng chiếu cuộc sống bi thảm của hai gia đình.
Ban đầu, Cố Vị Hi thích Tô Thiên Ngữ. Từ khi để thất lạc Tô Trầm Ngư, trầm tính hẳn và thường xuyên mất ngủ, cứ chợp mắt là thấy tiếng của Tô Trầm Ngư. Cô nức nở hỏi: “Anh Vị Hi, đón em?"
Đã gặp nhiều bác sĩ tâm lý nhưng đều vô dụng.
Bố Cố lo lắng thôi, thể vì mất Tô Trầm Ngư mà mất luôn cả Cố Vị Hi .
Sau đó, họ phát hiện: Tô Thiên Ngữ thể giúp Cố Vị Hi ngủ ngon, hơn nữa còn gặp ác mộng nữa.
Tô Thiên Ngữ tựa như vầng thái dương nhỏ bé xua tan những khổ đau, u ám và tuyệt vọng của họ. Họ ngày càng yêu mến Tô Thiên Ngữ. Cố Vị Hi âm thầm thề rằng đối xử thật với Tô Thiên Ngữ, bù đắp gấp bội những gì nợ Tô Trầm Ngư.
Ý nghĩ đó bén rễ trong tâm trí , càng ngày càng ăn sâu tiềm thức. Dần dần, ba chữ "Tô Trầm Ngư" phai nhạt trong ký ức. Theo thời gian chậm rãi trôi, gần như quên hẳn cô.
...
Cố Vị Hi hiểu vì những ký ức mờ nhạt đó bỗng nhiên ùa về như thể vẫn là nhóc mười tuổi năm nào. Cô bé con xanh xao đang ngủ mặt , ốm những nhất quyết bên cạnh mới chịu ngoan ngoãn .
"Cố Vị Hi, xem bên ngoài tiếng động ?" Giọng Lâm Túc Thiên lọt tai, lập tức đánh tan những hình ảnh hiện lên trong đầu Cố Vị Hi. Khi những hình ảnh đó biến mất, Cố Vị Hi xoa xoa thái dương đau nhức.
Anh dậy, lắng một lúc lắc đầu: "Không."
Lâm Túc Thiên sởn cả gai ốc, trong đầu tự biên tự diễn cảnh đám thổ dân lặng lẽ bao vây họ như cương thi. Cậu bồn chồn yên, liên tục liếc đồng hồ tay.
Tô Trầm Ngư bảo nửa tiếng thì gọi cô dậy, bây giờ qua bao lâu ?
*
Lúc , Jamish hóa trang thành thổ dân đang ngó trái ngó , hết sức hài lòng với tạo hình của . Giờ trông khác gì những thổ dân khác, mặt vẽ đầy vệt màu sáng. Ngay cả ruột gặp trực diện cũng nhận .
Khán giả tám múi cơ bụng lộ mà thèm thuồng chảy nước miếng… Thảo nào lọt mắt xanh Dương Mi, hình quá mlem!
Anh vác vũ khí, buộc dây thừng lên eo và dẫn theo năm thổ dân săn lùng Tô Trầm Ngư.
Tiểu Trầm Ngư, đừng trách , cũng chỉ nhận tiền theo lệnh thôi. Jamish nghĩ thầm.
Nếu tổ sản xuất chắc chắn sẽ phỉ nhổ một trận. Rõ ràng chính chủ động xin trận, còn chuyện riêng với tổng đạo diễn nước ngoài.
Jamish hứng thú với việc săn lùng Tô Trầm Ngư, những gì cô .
Quả nhiên, dù cô tài thật nhưng vẻ vẫn đánh giá thấp cô.
Anh tò mò vô cùng về lý do cô gái phương Đông nghệ sĩ giải trí. Thân thủ cỡ đó mạo hiểm khắp thế giới chẳng sướng hơn ?
"Không xem Tiểu Trầm Ngư thể kiên trì đến mức nào trong cảnh ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/67-2.html.]
"Từ góc khán giả, họ sẽ thấy một Tô Trầm Ngư khác. Một thần tượng như mới đáng để hâm mộ chứ."
Tổng đạo diễn thuyết phục, Jamish thành công tham gia "trò chơi săn " .
Vào rừng, Jamish và năm gã thổ dân hành động ngay.
Tô Trầm Ngư cô ngủ nửa tiếng mà.
Trong khi đó, khán giả đang loạn, vô fan của Tô Trầm Ngư đồng loạt khiếu nại chương trình và yêu cầu họ kết thúc ghi hình ngay lập tức.
Một lúc , Jamish dẫn đồng đội nhanh chóng tiếp cận vị trí của Tô Trầm Ngư.
***
Hang động…
Lâm Túc Thiên bối rối, lưỡng lự nên đánh thức Tô Trầm Ngư . Đã đến thời hạn nửa tiếng , nhưng cô ngủ say sưa thế , nhỡ đánh thức mà bụng cô còn đau thì ?
Trong lúc còn đang rối rắm, cái bánh chưng hình lưng , lặng lẽ dậy.
“…” Lâm Túc Thiên như linh cảm điều gì, đột ngột đầu và giật b.ắ.n . Má ơi, con nhỏ tỉnh im ru ?
“Tô Trầm Ngư, cô tỉnh ?” Một câu hỏi thừa thãi.
Thông thường, mới tỉnh ngủ sẽ tỉnh táo cho lắm, huống chi Tô Trầm Ngư còn "ngủ" một giấc khác thường như .
Cô Loa đánh thức.
Đôi mắt cô vốn trong veo, ngước lên trông càng thuần khiết vô tội nhưng lúc , ánh mắt cô Lâm Túc Thiên… khiến ảo giác thứ mắt mà là vực sâu thăm thẳm.
Cô chắc chắn vẫn tỉnh hẳn, Lâm Túc Thiên nghĩ.
"Trầm Ngư." Cố Vị Hi hùng hổ chen để khẳng định sự tồn tại của . “Em chứ?"
Sau đó, khán giả thấy Tô Trầm Ngư chậm rì rì mặt sang và Cố Vị Hi với ánh mắt mờ mịt. Vài giây trôi qua, như mãi mới nhớ , cô thản nhiên : "Là ."
Giọng điệu hờ hững dửng dưng, thậm chí phần khinh miệt.
[Không hiểu , nhất cử nhất động của Ngư lúc đều toát khí chất ông trùm.]
[Chứ ? Nghĩ xem, cô thậm chí còn thể tự c.h.é.m ngất xỉu đó!]
[ thích Ngư ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê , cảm giác trở nên ác độc ngầu.]
[ cũng thích! Anh Ngư tỉnh táo gợi cảm quá… Sao tự dưng xem Ngư bạo hành trai đểu họ Cố thế chứ.]
[+1]
[+10086]
…
Thấy Tô Trầm Ngư trả lời , Cố Vị Hi nhịn , : "Sắc mặt em khó coi quá, em thấy khó chịu ở ? Em đừng lo lắng, tính thời gian , đội cứu hộ chắc sắp đến đấy."
Tô Trầm Ngư: "Ờ."
Lúc , Lâm Túc Thiên như một cô vợ nhỏ, bưng cốc nước đun sôi ấm đưa cho Tô Trầm Ngư.
Tô Trầm Ngư nhận lấy uống cạn, đầu óc trì trệ nhờ cốc nước ấm mà tỉnh táo , cơn đau bụng cũng biến mất dấu vết. Cả nhẹ nhõm lạ thường, nhất thời vui vẻ, cô buột miệng thốt : "Cảm ơn Tiểu Lâm Tử."
Im lặng.
Vô cùng im lặng.
“…” Khóe miệng Lâm Túc Thiên giật giật.
Tại ba chữ "Tiểu Lâm Tử" khiến liên tưởng đến thái giám nhỉ?
Thấy Tô Trầm Ngư ôn hòa với Lâm Túc Thiên còn lạnh nhạt chẳng thèm để ý đến , Cố Vị Hi siết chặt năm ngón tay đang buông thõng bên . Một cơn xúc động bỗng trào dâng, : "Chúng ở đây an , dân bản địa thể đang truy lùng chúng . Nhân lúc chúng mò đến, nên ngoài... Trầm Ngư, bọn thổ dân nguy hiểm. Trước khi đội cứu viện đến, sẽ bảo vệ em."
Bị bơ , Lâm Túc Thiên lộ vẻ mặt chê bai khó tả.
Quá lố bịch!
Thằng nhãi Cố Vị Hi đóng phim thần tượng nhiều quá mà thở mấy câu sến súa ghê tởm cỡ ?
Tô Trầm Ngư vén tấm thảm lông, dậy. Cô lướt qua Cố Vị Hi về phía cửa hang và dịu dàng đáp lời: "Cảm ơn Vị Hi nhã ý bảo vệ em, nhưng thế liệu chị Thiên Ngữ hiểu lầm đó..."
Giọng ngọt ngào của cô còn vang vọng trong hang tan hết, bỗng cô dừng bước, giơ tay đánh mạnh. Cố Vị Hi kịp ú ớ gì, ngã vật xuống đất.
Lâm Túc Thiên:???
Vô khán giả:??????
_____
Lời tác giả:
Thái giám mới nghề Tiểu Lâm Tử: Trước khi chém! Có thể! Cho xin cái tín hiệu !!!