NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 86.1
Cập nhật lúc: 2025-07-05 18:01:22
Lượt xem: 200
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 086: Bước thảo mai thứ 86
Trong mắt khán giả là cảnh tượng thế :
Sáu khách mời tròn mắt Tô Trầm Ngư chằm chằm 360 độ góc chết, mặt rõ mồn một " gánh". Hơn nữa ai lời nào, sáu ăn ý vô cùng.
[Ha ha ha ha ha, đây ảnh tĩnh hahaha.]
[Mẹ nó, cứ tưởng điện thoại đơ chứ.]
[Cười c.h.ế.t mất, phong cách chuyển sang đần đần hài hài đột ngột quá.]
[Anh Ngư nhà hổ là trùm sò, sáu cặp mắt chằm chằm mà hề nao núng.]
[Anh Ngư xông lên, gánh bọn họ bay luôn !]
[ dám cá là Tô Trầm Ngư ngoài mặt trông bình tĩnh thôi chứ trong lòng đang hoảng lắm. Giỏi thì giỏi thật đấy, khổ nỗi não, thể gánh từng cùng qua bên chứ?]
[Xí, khứa bên bảo Ngư nhà chúng hoảng chắc là Ngư tạo bao nhiêu kỳ tích nhỉ.]
...
Khán giả vô cùng mong chờ xem Tô Trầm Ngư sẽ thế nào để đảm bảo cả đội qua cầu phao mà ai rơi xuống nước.
Tô Trầm Ngư vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như gì, bước đến mé ao: "Không , cái đơn giản lắm, em dẫn qua là ."
Trong lòng cô gào thét: Nếu đang phát sóng trực tiếp thì thật sự đánh ngất hết bọn họ!
Ừm... Chừa Phó mỹ nhân.
"Em dẫm thử một cái nhé."
Khi bọn họ thấy tiếng "dẫm" đầu tiên của Tô Trầm Ngư thì cô nhảy lên nhịp cầu thứ nhất, đến khi chữ cuối cùng dứt thì cô nhảy sang nhịp cầu thứ hai.
Đây là đầu tiên Phó Thanh Hứa và Đào Khải tận mắt chứng kiến tốc độ của Tô Trầm Ngư.
Phó Thanh Hứa chỉ mới xem qua livestream.
Xem qua livestream và tận mắt chứng kiến là hai khái niệm khác .
Ánh mắt dõi theo bóng dáng thoăn thoắt của cô Trầm Ngư, những động tác uyển chuyển nhẹ nhàng hằn võng mạc.
Còn Đào Khải thì thấy đoạn Tô Trầm Ngư nhảy qua cửa sổ như thế nào nên thiếu chút cảm giác choáng ngợp.
Bây giờ tận mắt , cuối cùng cũng hiểu vì đám Lâm Túc Thiên tin tưởng Tô Trầm Ngư thể dẫn bọn họ qua màn đến thế.
Nhanh quá.
Giỏi thật.
Cô cứ như đang chạy đất bằng , hề nghĩ đến trường hợp sẽ rơi xuống nước. Dáng vẻ nhàn nhã tản bộ là sự tự tin tuyệt đối bản .
Thật , những khác cũng thể như Tô Trầm Ngư nhưng mà... bọn họ thể chắc chắn rằng sẽ ngã.
Bọn họ chỉ một cơ hội duy nhất, đó chính là điểm khó của thử thách .
Bọn họ tin thể vượt qua ngay đầu tiên.
Nói đúng hơn thì là tin, mà căn bản là thể.
Mắt xem sáng rõ như đèn pha.
Bảy giây.
Chỉ cần bảy giây, Tô Trầm Ngư đến bờ bên .
[Biết Ngư giỏi nhưng vẫn tiếp tục dâng đầu gối cho Ngư.]
[Xin hỏi, thể gả cho Ngư ?]
[Xin hỏi, thể gả cho Ngư ?]
Hàng loạt bình luận kiểu liên tục xuất hiện.
Đến bờ bên , Tô Trầm Ngư cởi áo khoác trải xuống đất, nhịp cầu đầu tiên. Cô im đó như thể chân mọc rễ, với Dương Mi: "Chị Mi, chị nhảy ."
Dương Mi giơ ngón tay cái về phía Tô Trầm Ngư. Ban đầu, chị định từ tốn bước qua. Thường xuyên tập yoga với bóng nảy nên chị cũng chút kinh nghiệm giữ thăng bằng bề mặt cong.
Tuy nhiên khi chứng kiến tốc độ của Tô Trầm Ngư, chị thật sự dám múa rìu qua mắt thợ, thà để Tiểu Ngư Nhi đỡ qua còn hơn.
Khi đặt chân lên mặt nhịp cầu, Dương Mi mới phát hiện kiểu cầu phao khác hẳn bóng yoga. Dù bề mặt cong rộng và thoải hơn nhưng mỏng, còn phủ đầy nước nên cực kỳ trơn trượt.
Chỉ khi tự cầu phao mới khó cỡ nào, mà Tiểu Ngư Nhi qua một cách dễ dàng như giẫm đất bằng...
Dương Mi thầm bội phục sát đất.
Dương Mi kỹ năng cơ bản nên Tô Trầm Ngư tốn mấy sức đưa chị sang bờ bên . Thấy Dương Mi qua dễ dàng như , Lâm Túc Thiên lập tức tràn đầy tự tin: "Thứ hai là !"
Không ai tranh giành với .
Tô Trầm Ngư nhịp cầu đầu tiên, tủm tỉm: "Đến đây ."
Lâm Túc Thiên nghĩ bụng chắc khó , lập tức nhảy lên. Giây tiếp theo, chân trượt một cái, cả ngã xuống. Đầu óc trống rỗng…
Ngay nhịp cầu đầu tiên ngã!
Mình sắp liên lụy cả đội !
Cổ áo căng , bên tai vang lên giọng nghiến răng nghiên lợi của Tô Trầm Ngư: "...Tiền bối Lâm , thấy tự tin thế, cứ tưởng tiền bối giỏi lắm cơ."
Lâm Túc Thiên run rẩy hé mắt, thấy Tô Trầm Ngư ban nãy còn thong thả vững cầu giờ bất đắc dĩ quỳ một gối, ngả , một tay nắm chặt cổ áo Lâm Túc Thiên, gồng đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Cô giữ Lâm Túc Thiên, phòng ngừa kéo xuống, còn giữ cơ thể trượt khỏi cầu. Đứng vị trí của cô mới hiểu cô đang trong tình thế nguy hiểm đến mức nào. Chỉ cần buông lỏng một chút thôi thì cả cô lẫn Lâm Túc Thiên sẽ cùng rơi xuống nước.
May mắn , Lâm Túc Thiên cũng ý thức tình hình hiện tại. Không thể chỉ ỷ một Tô Trầm Ngư giữ , là một đàn ông trưởng thành, trọng lượng của một đàn ông trưởng thành... Tô Trầm Ngư thể cầm cự lâu.
Cậu cũng lanh lợi, lắc lư lung tung mà dùng đôi chân dài kẹp chặt lấy nhịp cầu phao.
"Giỏi." Lâm Túc Thiên Tô Trầm Ngư đang khen đang chê . “Tiền bối Lâm khá quá đấy chứ nhỉ."
Khi Lâm Túc Thiên vững sự giúp đỡ của Tô Trầm Ngư, mới từ từ thở phào.
"Tiền bối Lâm, tập trung nhé." Tô Trầm Ngư chớp mắt tiện tay che micro , lạnh lùng . “Nếu sẽ cân nhắc việc đánh ngất xách qua đấy."
Lâm Túc Thiên rùng một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/86-1.html.]
Cậu dám coi thường cầu phao nữa, dốc hết sức lực vượt qua bốn quả cầu còn . Hú vía.
Có kinh nghiệm , cứ vài phút Tô Trầm Ngư dìu xong một , cần nhanh, chỉ cần chắc chắn. Nhiệm vụ của cô cầu là đảm bảo khách mời vững, nếu ai gặp tình huống như Lâm Túc Thiên thì cô cũng thể nhanh chóng giữ thăng bằng ... Cứ thế, chẳng mấy chốc chỉ còn Phó Thanh Hứa.
"Tiền bối Phó, đến lượt ."
Phó Thanh Hứa vững vàng nhảy lên cầu phao, mắt Tô Trầm Ngư lấp lánh: "Anh giỏi thật đấy."
... Khán giả: Hoàn thành giám định, Ngư đích thị là fan cuồng của Phó Thanh Hứa.
Phó Thanh Hứa lắc đầu: "Không cô giữ, thể nhẹ nhàng ."
... Khán giả: Khen công nghiệp quá ha.
Tô Trầm Ngư cong mắt , bất ngờ. Cô cứ tưởng với cái tư duy trai thẳng của Phó mỹ nhân thì sẽ kiểu "Không giỏi bằng cô" chứ, ai dè cũng thể lời EQ cao như .
lúc khán giả cho rằng sẽ chuyện gì xảy nữa thì một sự cố bất ngờ ập đến.
Khi Phó Thanh Hứa nhảy đến nhịp cầu thứ tư, do chịu lực liên tục mà nó đột nhiên nứt toạc từ giữa, quả cầu phao xẹp xuống ngay lập tức khiến Tô Trầm Ngư và Phó Thanh Hứa chao đảo. Trên bờ vang lên tiếng hô kinh hãi, khán giả cũng sợ đến thót tim.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Phó Thanh Hứa thế mà ôm chặt eo Tô Trầm Ngư ném cô về phía nhịp cầu thứ năm. Tô Trầm Ngư xoay một vòng trung, đáp xuống nhịp cầu thứ năm một cách hảo. Còn quả cầu phao chân Phó Thanh Hứa thì trụ nổi nữa, tuy nhiên vẫn cố gắng nhảy về phía nhịp cầu thứ năm…
Thiếu chút nữa mới tới.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
"Đưa tay cho em!"
Phó Thanh Hứa vươn tay chút do dự, một bàn tay mềm mại nắm lấy tay . Cơ thể đụng mép cầu phao, cảm nhận bàn tay đang gồng hết sức.
Biết rõ cân nặng của , Phó Thanh Hứa dùng tay còn bám chặt cầu. Khác với tình huống của Lâm Túc Thiên lúc nãy, bây giờ cả đang treo lơ lửng mặt cầu.
Anh chỉ thể dùng sức ở nửa , nửa chạm đến mặt cầu.
Bàn tay cô nhỏ nhắn, mềm mại, thể lọt thỏm trong tay , thậm chí chỉ cần mạnh tay một chút thôi là lẽ sẽ bẻ gãy. lúc , bàn tay kiên định và vững chãi lạ thường. Cô sẽ buông tay , nhất định để rơi xuống nước.
Dù cho cô chỉ để qua màn, Phó Thanh Hứa vẫn cảm nhận tim khẽ rung lên đập loạn xạ một dấu hiệu báo .
Anh thấy tiếng gân cốt kéo giãn vì gắng sức quá độ bàn tay mảnh khảnh .
Một nguồn năng lượng vô hình trào dâng trong cơ thể Phó Thanh Hứa. Bàn tay đang bám chặt mặt cầu trơn ướt gồng sức đẩy cơ thể lên, cộng thêm lực kéo từ Tô Trầm Ngư, nháy mắt nhảy lên nhịp cầu phao.
Quá mắt!
Người xem kìm mà reo hò vì chiêu thức của .
Tô Trầm Ngư quỳ rạp mặt cầu, căng như dây đàn. Lúc đầu, cô chỉ dùng một tay kéo Phó Thanh Hứa, khi vững giữ thăng bằng xong cô mới dùng cả hai tay ghì chặt lấy .
Đôi tay cô run lẩy bẩy.
Xác nhận còn nguy cơ ngã xuống nữa, cô mới buông tay thả lỏng.
Phó Thanh Hứa trở tay nắm chặt lấy tay cô.
Tô Trầm Ngư kiệt sức, còn nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ bò cầu yên bất động.
Lúc nãy những bờ thấy cô cố sức kéo Phó Thanh Hứa và cả hai suýt trượt xuống, họ nóng ruột nhảy qua giúp đỡ. mặt cầu quá hẹp, họ đủ kỹ năng, nhảy qua chẳng những giúp gì mà còn khiến Tô Trầm Ngư để mắt thêm bên .
Giờ thấy hai cuối cùng cũng định , tất cả đều hoan hô vỗ tay.
"Tuyệt vời!!!"
"Trời ơi, sợ chết."
"Tiểu Ngư Nhi, , sếp Ngư uy vũ!" Dương Mi hò hét như một cô bé.
Khán giả đang xem khí thế: ???
Họ tiếng “sếp Ngư” của Dương Mi khai phá cánh cửa thế giới mới.
Sao gọi là sếp Ngư?
mà... cảm giác “sếp Ngư” oai phong hơn “ Ngư” một bậc!
Quá hợp với Ngư ngầu lòi nhà !
[Tán thành danh xưng mới! Sếp Ngư!]
[Sếp Ngư a a a a a a]
[Phó Thanh Hứa ngầu bá cháy, sếp Ngư ngầu bá cháy!!!]
[Vừa hai phối hợp quá đỉnh!]
[Tui cứ tưởng hai họ toi đời chứ, ai dè??? Đậu máaa, lật ngược tình thế ngoạn mục!]
[Không công cụ gì hết, dựa phản ứng của bản , đúng là đỉnh của chóp.]
[Cái động tác Phó Thanh Hứa ném sếp Ngư , chứng tỏ tin chắc sếp Ngư thể đáp ngon xuống nhịp cầu thứ 5. Anh thể bỏ mặc sếp Ngư mà tự nhảy lên nhịp cầu thứ 5 , nhưng chọn giữ sếp Ngư an . Sếp Ngư vững vội bắt lấy Phó Thanh Hứa mất đà... Nếu đặt phim truyền hình thì đây là cảnh kinh điển luôn á a a a a.]
[ nghĩ , tên hai họ mà ghép cạnh chẳng sẽ là couple Thanh Thoải ! Mau đẩy thuyền chị em!]
...
Khán giả phấn khích đến mức ước gì ấn đầu cột chặt hai , ghép họ thành đôi. Tô Trầm Ngư thở dài một , cô hiểu nổi sự phấn khích của khán giả, hiện tại trong đầu cô chỉ một suy nghĩ:
Qua màn , chỉ im hưởng thụ chiến thắng thôi.
"Trầm Ngư."
Tô Trầm Ngư thấy, Phó Thanh Hứa gọi lớn tiếng hơn, lúc vẻ Tô Trầm Ngư mới thấy. Hai hiện tại đang đối diện mặt cầu, thấy cô nở một nụ mệt mỏi với .
Ánh mắt Phó Thanh Hứa khựng , đó e dè nâng tay của Tô Trầm Ngư lên.
"Đau đau đau!" Vành mắt Tô Trầm Ngư lập tức đỏ hoe.
Phó Thanh Hứa nhẹ nhàng vén ống tay áo cô, khán giả thấy cổ tay cô sưng đỏ!
[Chúng chỉ thấy sếp Ngư nhẹ nhàng đưa qua mà quên mất rằng đỡ khác cũng mệt chứ, hơn nữa cô còn đảm bảo khác rơi xuống. Cô còn đến mười chín tuổi! Xin đừng vì sếp Ngư giỏi giang mà xem nhẹ việc cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mới thành niên.]
[Lúc cô đỡ khác tốn nhiều sức , còn kéo Phó Thanh Hứa nữa chứ. Phó Thanh Hứa nặng gần 70kg đó, một cô giữ... Mọi thử nghĩ xem nếu là thì ?]
[Nhìn thôi thấy đau giùm.]
[Huhuhuhu, phấn khích bao nhiêu thì bây giờ xót xa bấy nhiêu.]
...