Mấy bà cô khỏe mạnh giữ chặt lấy ,  cũng nương theo sức của họ mà dừng , ôm họ  nức nở.
Tôn Kiến Quốc và Chu Tú Mai đều  việc trong xưởng, hàng xóm xung quanh cũng  cùng một chỗ.
"Cô ơi, cháu thật sự  sống nổi nữa!"
Nói xong còn cho họ xem canh  , vết tát đỏ ửng  mặt.
"Cháu vốn nghĩ trở về,  ở với bố  ruột thì sẽ  sống ,  cần giàu sang, ít nhất cũng  yêu thương một chút, ai ngờ..."
Nói đến đoạn quan trọng,  "oa" một tiếng nhào  lòng một bà cô.
Bàn tay ấm áp vỗ về  lưng , quan tâm an ủi: "Không ,  ."
Nói là  , ai mà   Mạnh Tri Ngư   ít , chỉ  cắm đầu  việc.
Ban ngày  thêm ở quán ăn nhỏ, mới mười tám, mười chín tuổi nhưng  hề chưng diện, một xu cũng đưa hết cho gia đình,  mà đứa em thì suốt ngày ăn diện.
Trong lòng   đều  một cán cân, chẳng qua là chuyện nhà  ,  tiện xen  mà thôi.
"Chuyện  đúng là bố  cháu   đúng, nhưng cũng  thể  c.h.ế.t là chết."
Khi Chu Tú Mai và Tôn Kiến Quốc đuổi kịp,    hiểu rõ tình hình.
Biết   chỉ giữ  tiền lương của con gái lớn, mà còn giữ  cả tứ đại gia sản và sính lễ để cho con gái nhỏ, ánh mắt  hai  họ đều  đổi.
"Kiến Quốc, Tú Mai, hai   việc  thật sự  tử tế !"
Tôn Kiến Quốc và Chu Tú Mai mặt trắng bệch,   chuyện chính là quản lý của xưởng, chuyên quản lý công nhân.
Ngày thường nịnh bợ còn  kịp, bây giờ  vì chuyện nhà mà để  ấn tượng .
Mà bà cô  ôm ,  chính là  của vị quản lý .
Sao  thể     tâm kế chứ?
Rõ ràng là may mắn.
5.
 cầm tiền, mặc chiếc váy hoa nhí cướp  từ phòng Tôn Linh Linh, đến tiệm  tóc uốn một kiểu tóc thời thượng.
Tôn Linh Linh   ?
Cô    cũng  .
Không  nữa,  sẽ phát điên lôi cả nhà họ  bêu riếu!
Xem là  mất mặt,  là họ  sống nổi.
  bộ đến sạp thịt lợn của Hoắc Dã.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Từ xa,  thấy một đám  vây quanh sạp thịt,  là các chị tầm ba mươi tuổi.
 nhón chân lên , còn  kịp  rõ, đám đông xô đẩy một cái, đẩy  lên đầu.
 sững .
Người chặt thịt cao lớn, mái che của sạp   phù hợp lắm, che mất mặt  , khiến  thoạt   rõ mặt mũi.
Chỉ thấy  bán thịt cởi trần, làn da rám nắng và cơ bắp cuồn cuộn, cơ n.g.ự.c khiến chiếc tạp dề bằng da phồng lên.
"ực--"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-thap-nien-80/chuong-3.html.]
  nhịn  nuốt nước bọt.
Trời ơi! Gu của !
Người  thấy    mặt nửa ngày   gì,  chút mất kiên nhẫn cúi xuống, giọng trầm thấp: "Mua gì?"
Khoảnh khắc bốn mắt chạm , cả hai đều sững .
Nhìn thấy mặt, đầu óc  như  chập mạch: "Mua... ."
Hoắc Dã nghi hoặc: "Hả?"
 ho khan hai tiếng để che giấu sự bối rối, nhưng ánh mắt vẫn  rời khỏi làn da rám nắng của .
Thấy    gì,   gói hết  thịt còn   sạp  túi,  đến mười mấy, hai mươi cân.
"Hết hàng , xin  nhé."
Trong ánh mắt tiếc nuối của đám chị em, Hoắc Dã đưa túi thịt lớn cho .
 thử cầm, nặng quá, "bịch" một tiếng rơi xuống sạp thịt.
  chút ngượng ngùng mở miệng: "...   mua thịt."
Hoắc Dã "ừ" một tiếng, "bụp" một tiếng cắm con d.a.o trong tay xuống thớt gỗ dày.
"Tìm  để hủy hôn?"
"Hả?"
Anh   nhíu mày, mất kiên nhẫn vén rèm bên  lên, đôi mắt đen láy  .
"Chuyện cô nhảy sông,   , cô   gả cho một thằng đồ tể như ,  hiểu,  thì chuyện hôn sự coi như  tính..."
Cái gì cơ?
Sao  thể  tính !
 suýt nhảy dựng lên, đập tay  đống thịt lợn.
"Cưới! Ngay và luôn!"
6.
Hoắc Dã quanh năm g.i.ế.c lợn,  đầu tiên  một cô gái nhỏ nhắn cao  đến n.g.ự.c dọa sợ.
Nhìn  chằm chằm, cuối cùng đỏ bừng cả tai : "Vậy thịt lợn... cô mang về ăn ."
  miếng thịt ba chỉ mỡ màng,   Hoắc Dã ngượng ngùng.
Mắt đảo một vòng, đột nhiên khóe mắt rưng rưng.
"Anh  đấy, từ nhỏ  lớn lên ở quê, bây giờ tuy  về, nhưng bố  thương   yêu. Thịt  mang về,  cũng   ăn một miếng."
Hoắc Dã nhíu mày.
"Vậy...  đưa cô ít tiền, cô tự giữ lấy mà mua đồ ăn."
Nói ,   lấy từ trong túi  một xấp tiền lẻ, mệnh giá  lớn, nhưng  lượng  ít, chắc cũng  hai trăm.
Nhét  tay , bàn tay chai sạn chạm  ngón tay thon dài của , Hoắc Dã như  điện giật, vội vàng buông .