Tống Điềm bảng đặt phòng và hạ giọng đầy phấn khởi: " , vì thế nhóm mau chóng định giá phòng thôi, hai vị khách đặt nguyên một tháng đấy! kịp báo cáo giá phòng nữa!"
"Một tháng cơ ?" Cả nhóm giật kinh ngạc.
Ngay cả với mức giá 2000 một đêm, thì một tháng cũng lên đến 60,000! Người bình thường khó thể chi nhiều như . Minh Yên mở to mắt Tiêu Vũ, cúi đầu hỏi nhỏ: "Bạn của ?"
"Không thể nào." Tiêu Vũ lắc đầu. "Bạn bè của đều ở Bắc Thành, ai thời gian rảnh đến đây chứ?"
"Chẳng lẽ là fan hâm mộ?" Minh Yên tươi, tay cầm ly nước dừa, uống một cách vui vẻ. "Chứ ai dành cả tháng ở đảo nhỏ ? Chắc là giàu quá nên 'đổi gió' thôi."
"Không fan . Đoàn phim cũng kiểm tra kỹ ," Tưởng Nghị đáp. "Nghe là một thành đạt, đang nghỉ phép hằng năm. Họ chọn đảo vì yên tĩnh, cảnh quan , sống ở đây một tháng cho thư giãn. Quản lý, coi như chúng thành sớm một nửa chỉ tiêu ."
"Đã đồng ý với khách ?" Thư Ca nhíu mày.
Mộng Vân Thường
"Rồi, vấn đề gì ?" Tống Điềm ngạc nhiên.
"Khách sạn của mở chỉ vì lợi nhuận, mà còn để quảng bá hòn đảo nữa," Thư Ca giải thích. "Vậy mắt cứ để hai vị khách đó ở . Còn nếu khách mới đặt, thì cho đặt quá ba ngày, như sẽ đón nhiều lượt khách hơn."
Minh Yên gật đầu như bổ củi. Nhìn vẻ đáng yêu và thông minh của cô, Thư Ca khỏi bật , trong lòng thầm nghĩ cô gái chắc chắn tiền đồ rộng mở.
Sau buổi họp, cả nhóm thống nhất giá phòng: hai phòng sang trọng hướng biển 2800 một đêm, phòng gia đình 3300, và hai phòng giường lớn 1800 một đêm. Với lượng phòng hiện tại, áp lực doanh thu cũng giảm đáng kể.
Buổi chiều hôm , một cặp vợ chồng đến hưởng tuần trăng mật, đặt một phòng, cả nhóm vui mừng. Tối đến, một gia đình ba đặt phòng, và phòng gia đình cũng kín chỗ.
Cuộc sống của Minh Yên đơn giản mà vui vẻ: hóng gió biển, ngắm cảnh , ăn uống, dọn dẹp. Các công việc nặng nhọc đều Tiêu Vũ và Tưởng Nghị lo. Đời sống yên bình như bức tranh vẽ, khiến cô còn thời gian để nghĩ về đám con cháu nhà giàu ở Nam Thành, thậm chí cả Úc Hàn Chi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-141.html.]
Chiều hôm , vị khách đặt phòng hướng biển một tháng đến nơi. Tống Điềm bảo Minh Yên và Tiêu Vũ đón.
"Minh Yên, cô và Tiêu Vũ đón khách giúp nhé. Đối phương bảo lâu đến biển, đường lên phà."
"Được , chị."
"Chờ chút, cùng," Ngạn Bác . "Tiện thể mua thêm đồ."
Ba cửa, mua đồ dùng đến bến phà. Trời nắng, Minh Yên mang kính râm, đội mũ và còn bật dù che nắng. Đảo Hải Thành đang mùa thấp điểm nên vắng vẻ, Tiêu Vũ cũng cần đội mũ và khẩu trang, thoải mái tự do.
Ngạn Bác siêu thị mua đồ, còn Minh Yên và Tiêu Vũ đến bến phà. Từ xa, họ thấy một nhóm tụ tập, siêu xe xếp hàng dài chắn hết lối lên phà.
"Kỳ thiếu, du thuyền? Chỗ xứng với chút nào."
"Kỳ ca, chúng trực thăng? Chỗ nghèo nàn quá."
"Thôi nào, bớt lời . Không thấy Kỳ thiếu đang chờ ?"
Những chiếc siêu xe sang trọng chiếm kín lối, cản trở du khách và dân địa phương lên phà. Minh Yên và Tiêu Vũ ngơ ngác, hiểu chuyện gì xảy .
" hỏi lịch chuyến phà tiếp theo nhé, hai thử liên lạc với khách một chút." Ngạn Bác tiến lên tìm nhân viên phà, nhưng thấy ai.
Những lên phà bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng thấy đám giàu , ai cũng e dè dám tranh cãi.
"Ồn ào cái gì? Hôm nay bao phà, lúc nào do quyết," một trong nhóm giàu bực dọc hét lên.
Minh Yên quan sát kỹ, cảm thấy vài trong nhóm đó trông quen quen, nhưng nhất thời nhớ gặp ở .